Chương trước
Chương sau
Trong khách sạn, Game bóng tối vẫn đang tiếp tục.

Hạ Nhị nhìn xung quanh, mỗi lần cậu bị đánh trúng, đám người cuồng hoan kia sẽ hưng phấn la lên, mà Doll của họ lại càng ra sức ném mạnh để lấy lòng chủ nhân. Khóe mắt cậu vô tình đảo qua, cặp Doll song sinh xinh đẹp đến độ không nên tồn tại trên thế giới này lẳng lặng đứng ngoài vòng tròn, mắt nhắm lại hơi hướng mặt qua bên này, đôi môi như anh đào hơi hé ra. Sau đó, một người trong đó hơi nghiêng đầu chuyển qua hướng khác, phảng phất như bảo Hạ Nhị nhìn qua. Hạ Nhị quay đầu, thấy một thiếu nữ tóc đỏ trong tay cầm một “túi cát”, ác ý cười quăng về phía Lolita ngồi dưới đất, “túi cát” kia, là trong suốt.

Thiếu niên theo phản xạ nhào về phía Lolita, ôm thiếu nữ hoa dung thất sắc vào ngực nhích qua một bước, túi cát trong suốt kia liền nổ tung bên váy thiếu nữ, tiếng xèo xèo hòa tan thảm trải và ren váy bên cạnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Lolita sợ tới mức cũng quên cả khóc, bất lực níu cổ áo Hạ Nhị tới trắng bệch cả tay, khiến lòng người đau xót, nhưng tất cả mọi chuyện chẳng qua lại đưa tới một tràng cười rất to của những người đứng xem, thiếu nữ tóc đỏ đắc ý hành lễ rất thục nữ với xung quanh.

Đây là cái gì?

Hạ Nhị ôm thiếu nữ trấn an, tay hơi run run do phẫn nộ, con mắt đen không bóng sáng phảng phất như chói lóa đến độ sắp bốc cháy. Cậu gào một tiếng, ngẩng đầu lên vừa định nói gì đó, lại bị một “túi cát” khác chứa nước đá hung hăng đập vào trán. Đau đớn nóng rát làm mắt Hạ Nhị phát đen một hồi lâu, qua một lúc sau cậu mới từ từ tỉnh táo lại, lấy tay chạm vào trán, một mảnh đỏ tươi.

Người chung quanh lại càng cười không kiêng nể. Trong lòng Hạ Nhị chậm rãi dâng lên một cảm giác vô lực và mệt mỏi thâm sâu. Cậu vô lực ngăn cản những thứ đó, giống như cậu bó tay đối với sự tung hoàng ngang ngược của kẻ kia.

Lúc này, trong ngẩn ngơ, Hạ Nhị nghe thấy một giọng hát không thích hợp lẫn trong những tiếng cười nhạo vô biên vô hạn đó, nhẹ nhàng, mềm mại.

“… is falling down, falling down.”

Ngay lúc âm cuối “down” còn chưa tan đi, trong đám người đột ngột phát ra một trận la hét. Hạ Nhị ngẩng đầu, thấy đèn treo tạo thành từ 999 khối pha lê chính giữa đại sảnh kia, thẳng tắp, phảng phất như quay chậm, rơi xuống mặt đất.

Sau đó là bóng tối vô biên vô hạn. Chỉ có thể nghe tiếng đám người xôn xao, vô số thiếu nữ la thét chói tai, những chàng trai lại đang rống giận, Doll thì sợ hãi kinh hoàng.

Hạ Nhị lẳng lặng ngồi trong bóng tối, thiếu nữ trong ngực hôn mê phảng phất như đã chết đi. Một thứ mềm mại, mang chút ướt át liếm lên trán cậu, Hạ Nhị theo bản năng ngẩng đầu, cậu cũng không cảm thấy có hơi thở sinh vật xung quanh, cố mở to hai mắt ra sao thì cũng chỉ thấy được một mảnh bóng tối.

Vươn tay? Không dám, cậu không dám. Tại sao? Cậu sợ, vì sợ. Sợ cái gì?…… Hạ Nhị chỉ dùng sức ôm chặt thiếu nữ mê man trong ngực, như hiệp sĩ thề sống chết bảo vệ công chúa.

Đối phương liếm vết thương trên trán cậu, rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ, từng chút từng chút, mang sự thành kính, cẩn thận đến mức phảng phất như đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật quý báu dễ vỡ.

Đột nhiên, thế giới trong nháy mắt ngập tràn ánh sáng, bóng tối bị xua tan. Hạ Nhị trong nháy mắt bị ánh sáng làm đau mắt, đồng thời cũng hồi hồn về. Đôi mắt mông lung vô thức bắt đầu tìm kiếm… người vừa mới ở bên cạnh cậu, người đó phảng phất như đã tan thành hư vô cùng với bóng tối ngay lúc ánh sáng chiếu rọi, hư ảo đến độ phảng phất như cậu vừa rồi chẳng qua là mơ một giấc mơ không chân thật.

“AHHH ——”

Tiếng thét chói tai vang vọng trong đại sảnh, một cô gái khiếp sợ chỉ vào một hướng, đầu ngón tay run rẩy, Hạ Nhị cùng mọi người đồng thời quay đầu lại, sau đó liền thấy được địa ngục.

Thiếu nữ tóc đỏ bị ghim trên thảm đỏ, màu đỏ tươi thắm không biết có phải vì nhiễm máu thiếu nữ mà có vẻ càng thêm diễm lệ hay không, đèn pha lê vừa rơi xuống đất lúc này có năm cái chân cắm vào người thiếu nữ, bốn cái cắm ở hai cổ tay và hai mắt cá chân, còn một cái cắm thẳng ở giữa cái cổ mảnh khảnh của thiếu nữ, pha lê vốn trong suốt cũng nhiễm lên máu đỏ thắm tươi, có vẻ càng thêm nhòe đục và mỹ lệ. Đôi mắt thiếu nữ tóc đỏ sợ hãi đến độ lồi ra, phảng phất như trông thấy thứ khủng khiếp nhất thế giới.

Đại sảnh lâm vào một mảnh tĩnh lặng, mọi người trong nháy mắt mất đi năng lực ngôn ngữ. Lúc này, ngoài cửa xông tới một nhóm người, Hạ Nhị tinh mắt nhận ra một trong đó chính là cấp dưới của Sophie. Đầu lĩnh của đám người kia đảo mắt qua một bên hội trường, sau khi thấy được thảm trạng của thiếu nữ tóc đỏ thì cau mày lại, sau đó đưa giấy chứng nhận ra.

“Chúng tôi là cảnh sát, mọi người ở nguyên tại chỗ không được nhúc nhích!”

Hỗn loạn trong đại sảnh từ từ đình chỉ, bất kể lúc nào, danh từ cảnh sát này cũng vẫn khiến người ta cảm thấy rất an tâm. Cảnh sát dẫn đầu ra vài chỉ thị với cấp dưới, sau khi giải tán liền bắt đầu quét mắt khắp đại sảnh, cho đến khi nhìn thấy Hạ Nhị ôm thiếu nữ ngồi dưới đất, cũng đi tới chỗ thiếu niên.

Chỉ thị cấp dưới ôm thiếu nữ Lolita hôn mê trong tay Hạ Nhị đi, người dẫn đầu sâu xa nhìn thiếu niên dưới đất.

Thiếu niên có chút gầy yếu này chính là đối tượng mà ác quỷ nhìn trúng trong lời đồn… Sao?

Không để ý đến ánh mắt tìm hiểu của đối phương, Hạ Nhị nhìn thiếu nữ Lolita được ôm qua một bên, sau đó có mấy nhân viên cứu hộ mặc đồ trắng đến; bên cạnh là thiếu gia họ Hoàng dẫn theo cặp Doll song sinh, lúc này đang an ủi Doll của hắn, mà một trong hai Doll song sinh thì cẩn thận liếm láp ngón tay, tỉ mỉ phảng phất như mèo. Ánh mắt thiếu niên xoay một vòng, dừng lại trên y phục của mình, ở đó có một bông hồng lam kiều diễm, tản ra ánh quang mê hoặc thăm thẳm trong ánh sáng, là rớt xuống từ thiếu nữ Lolita vừa chuyển đi kia.

“Tôi là cấp dưới của Sophie, cậu hẳn cũng từng thấy tôi một lần!” Người dẫn đầu nhìn Hạ Nhị, sau đó mở miệng. “Về chuyện xảy ra tối nay, hy vọng cậu có thể giúp đỡ chúng tôi!”

Con mắt như viên thủy tinh đen của thiếu niên xoay một vòng, nhìn người đàn ông trung niên, sau đó lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

“Tất nhiên rồi!”

Cậu chẳng qua là nhảy một điệu vũ cùng bóng tối mà thôi, đúng không.

———————————— [Edit by Alice] ————————————

“…Tít… Báo cáo, điểm 1, 3, 4 đã trấn áp xong… Tít… Khách sạn Tinh Nguyên xuất hiện bất thường…”

“Tốt lắm, lập tức phong tỏa khách sạn đó cho tôi, tất cả bảo vệ không được lơi lỏng, tùy lúc báo cáo với tôi.”

“… Yes, madam!”

“Số 7, chuẩn bị xe!” Trong ánh mắt cô gái màu đỏ tràn ngập ánh sáng tình thế bắt buộc. “Chúng ta đến khách sạn Tinh Nguyên!”

“Yes, madam!”

—————————— [alicesland.wordpress.com] ——————————

“… London Bridge is falling down, falling down, falling down…”

Ngâm nga đồng dao hắc ám, ác quỷ đi trong bóng tối.

“London Bridge is falling down…”

Hắn quay đầu lại nhìn ánh đèn sặc sỡ phía xa, khóe miệng nhếch lên đắc ý như đứa trẻ thành công thực hiện trò quỷ.

Như vậy, phải đi chuẩn bị quà thôi.

Mang theo nụ cười yêu chiều, hắn tan vào bóng tối.

“… My Fair Angel.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.