Chương trước
Chương sau
Lúc cô mới tám chín tuổi, loáng thoáng nhớ được ba có một người bạn thân chí cốt đưa cả nhà đi du lịch nước ngoài, nhưng sự cố phát sinh khiến cả gia đình phải chết tha hương.

Ba cô, người chẳng bao giờ thấy nhỏ nước mắt đang khóc lặng lẽ. Mẹ cũng khóc đến đỏ cả hốc mắt. Cô thì sao? Bởi vì khi ấy còn quá nhỏ, cô cũng không nhớ nổi mình đã có phản ứng gì, nhưng nghe mẹ nói cô là người khóc lóc thảm thiết nhất vì “anh khoai tây lớn” cô yêu mến nhất đã ngoài ý muốn chết đi.

“Anh… khoai tây lớn?…”

Nói thật, cô không có một chút trí nhớ về “anh khoai tây lớn” này, bất quá chỉ thấy được người trong bức ảnh, đúng là có một cậu bé môi đỏ răng trắng cứ luôn tựa vào cô.

Trong bức ảnh, cô luôn bám riết lấy cậu bé đó, dù là nhìn vào ống kính hay nhìn vào cậu bé đó đều nở nụ cười rực rỡ.

Cậu bé đó là “anh khoai tây lớn” sao? Nếu thực là vậy thì cô có thể hiểu tại sao lúc đó mình lại khóc lóc bi thảm đến vậy…

Còn bé như vậy thì yêu là không thể nào rồi… Tình cảm rất thuần khiết, cô vì thích làm bạn với cậubé ấy mà thậm chí đồng ý lớn lên sẽ gả cho cậu, vì mất đi cậu mà khóc lóc thật thảm thiết, những hành vi này có thể hiểu được, nhưng chẳng có ai coi lời hứa của con nít là thật cả!

Nhưng mà bây giờ thì sao???

Rõ ràng người chết hai mươi năm bỗng nhiên sống lại thì thôi, ba mẹ vẫn muốn gả cô cho hắn!

Hiện tại là cái gì đang xảy ra vậy a~~

Cô đang điên rồi, thế giới cũng đang điên rồi, có ai nói cho cô biết hay không??? ~~~

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng có hai cha con đang nổi nóng với nhau. Vu Khải Phu cả người căng thẳng không ngừng trừng mắt với người ngồi ở ghế salon đối diện, cô con gái có vẻ mặt “tuyệt đối không nghe lời”, giận đến nổi trận lôi đình.

“Con nói lại lần nữa xem!”. Ông trầm giọng nói.

“Có nói một lần hay một trăm lần thì cũng giống nhau thôi ba. Đây là thời đại tự do yêu đương, con tuyệt đối sẽ không gả cho một nam nhân con không yêu, thậm chí không nhận ra chỉ vì ba mẹ hy vọng con làm như vậy”. Vu Hàn kiên định đưa mắt nhìn ba cô.

“Tiểu Hàn, con nhìn thấy Tiểu Thú đã rồi hãy nói, trước đây con thích thằng bé như vậy, bây giờ … “ . Bà Vu ôn nhu khuyên con.

“Trước kia là chuyện của trước kia!” . Vu Hàn đột nhiên ngắt lời mẹ. “Mẹ, làm sao mẹ có thể vin vào lời nói của con lúc còn chút xíu mà quyết định hôn nhân đại sự cả đời con được? Huống gì con ngay từ đầu không hề nhớ mình có nói ra những lời đó, ai biết được con có nói như vậy hay không chứ.”

“Ý của con là nói mẹ con lừa con, nói ba lừa con sao?”. Vu Khải Phu hắng giọng chất vấn.

“Con không có ý như vậy”. Cô quay đầu lại nhìn ba.

“Mày rõ ràng là có ý như vậy!”. Vu Khải Phu không kềm được la hét vào mặt con gái, giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Một tháng trước, để ăn mừng kỉ niệm ba mươi năm kết hôn của ông và vợ, ông đưa vợ mình đến Vancouver nghỉ phép, không nghĩ rằng sẽ gặp kì tích. Tiểu Thú lớn lên và bạn thân của ông Khuê Kiện Nam giống nhau như đúc, khi ông cùng vợ đang đi trên đường đột nhiên gặp anh, vô cùng mừng rỡ tưởng rằng tai nạn ngoài ý muốn năm đó chưa hề xảy ra cướp đi mạng sống của người bạn tốt. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bọn họ lập tức phát hiện điểm không hợp lý, vì nếu tính theo số tuổi mà nói, nếu Kiện Nam thật sự còn sống thì tuổi của ông ấy phải tầm bằng họ chứ không thể trông như mới hai mươi ba mươi thế này được.

Tiếp theo, “con trai của Kiện Nam” - năm chữ đồng thời nổ vang trong đầu họ, bọn họ khiếp sợ lập tức quay đầu về sau chạy như thể hai người điên trên đường cái ở Vancouver, thậm chí vì chạy đuổi theo anh, suýt chút nữa bệnh tim tái phát chết ở đất khách.

Suy đoán của bọn họ quả nhiên không sai, nam nhân giống Kiện Nam lúc trẻ như đúc kia chính là con trai độc nhất của bạn tốt : Tiểu Thú – Khuê Thú Chi. Ai cũng không thể ngờ tới, năm đó sau khi xe du lịch ngoài ý muốn rơi xuống vực núi, vì không thể tìm được thi thể nên họ chỉ có thể đoán thằng bé đã bị thú dữ ăn mất xác, không ngờ lại được người khác cứu.

Theo lời của cha mẹ nuôi của anh, khi đó họ tìm thấy anh nằm ở lối đi bộ, người không ngừng chảy máu, bọn họ lập tức anh đưa vào bệnh viện cấp cứu không chút suy nghĩ. Sau khi anh tỉnh lại mất hết trí nhớ, cặp vợ chồng này lại có con trai vừa mới qua đời liền nhận nuôi anh.

Những điều này cho đến lúc mẹ nuôi qua đời mới nói cho anh biết. Về phần anh, sau khi biết được lập tức cố gắng tìm kiếm tin tức về vụ tai nạn năm đó, nhìn thấy di ảnh của cha mẹ ruột mới từ từ hồi phục lại ký ức lúc nhỏ.

Thật là một kỳ tích! Hai vợ chồng Vu Khải Phu vô cùng kích động, quyết tâm sẽ chăm sóc cho máu mủ duy nhất của người bạn thân, dù anh lớn lên không nhờ vào sự chăm sóc của họ nhưng họ vẫn muốn bù đắp những mất mát trong lòng cho anh. Hơn nữa xí nghiệp Vu thị bây giờ có một nửa là thuộc về nhà họ Khuê vì Kiện Nam năm đó không chỉ là bạn tốt của hai vợ chồng họ mà còn là đối tác làm ăn.

Mấy ngày ở chung, hai vợ chồng Vu Khải Phu càng lúc càng yêu mến con trai của người bạn thân “ngỡ mất lại tìm về được”, có phần còn hài lòng hơn, giống như cha mẹ vợ nhìn con rể vậy, bọn họ không nhịn được muốn ngay lập tức gả con gái cho anh.

Đem hy vọng trong lòng đó nói ra không chút nghĩ ngợi, không ngờ Tiểu Thú không hề xem chuyện đó là hoang đường còn thành khẩn xin hai vợ chồng họ chấp thuận, nếu như Tiểu Hàn nguyện ý gả cho anh, anh nhất định sẽ thật yêu thương cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô cả đời.

Người làm cha mẹ, ai nghe thấy như vậy lại không động lòng a~~

Cho nên bọn họ ngay lập tức thay con gái nhận lời hôn sự này, ai mà biết được sau khi về đến nhà nói với con chuyện này lại khiến cô tức giận cực độ, phản ứng gay gắt đến vậy.

“Ba, con không muốn chọc ba tức giận, cũng không muốn gây lộn với ba”. Vu Hàn đè nén cơn giận, cố gắng bình tĩnh nói.

“Vậy con biết điều một chút nghe lời ba, gả cho Tiểu Thú là được”.

Vu Hàn trừng mắt nhìn cha một hồi lâu, đột nhiên hít sâu một hơi. Cô biết bây giờ mình có nói gì cũng vô ích, không bằng tạm thời rời đi chỗ khác, để hai bên bình tĩnh lại, nên cô từ từ đứng lên.

“Con đi đâu đó?”. Vu Khải Phu lập tức hỏi.

“Con về phòng”.

“Ba còn chưa nói hết, ai cho con về phòng. Ngồi xuống!”

Vu Hàn nhìn ba cô không nhịn được cơn giận, cũng không nghe lời ngồi xuống. “Con không muốn tiếp tục ở lại để chọc cho ba tức giận”.

“Không muốn ba tức giận thì nghe lời ba đi“.

Vu Hàn hít sâu lần nữa, nhưng đè nén không nổi cơn giận đang bộc phát dữ dội.

“Con tuyệt đối sẽ không lấy hắn!”. Cô lớn tiếng nói, đồng thời đem nỗi bất mãn bộc phát ra luôn một lần. “Ba mẹ làm sao mới chỉ ra nước ngoài một chuyến lại ép con lấy chồng mà không thèm giải thích chứ? Ba mẹ có hỏi ý kiến của con không?”

“Ba mẹ đâu có biết bây giờ con có người yêu hay không đúng không? Ba mẹ về căn bản thì cái gì cũng không biết hết!”

“Tiểu Hàn, con có bạn trai rồi sao?”. Bà Vu kinh ngạc hỏi. Bởi chỉ có một cô con gái độc nhất, tình cảm giữa hai mẹ con thân thiết như hai chị em, không hề có bí mật gì với nhau cả.

Chồng bà cố tác hợp cho con gái và Tiểu Thú, bà cũng không có chút dị nghị nào giơ hai tay tán thành vì bà biết con gái đến nay vẫn chưa để ý yêu mến ai đặc biệt, Tiểu Thú vừa lúc lại là dạng nam nhân con gái bà yêu thích nên bà mới có thể lạc quan tác thành. Bà có dự cảm mạnh mẽ là hai đứa sẽ trở thành một đôi hoàn mỹ, nhưng không lẽ…

“Đúng”. Vu Hàn không chút do dự trả lời. Cô cố ý tránh ánh mắt của mẹ, nhìn ba mình chòng chọc không chớp mắt bởi cô biết mẹ hiểu rõ mình, cô nói láo hay nói thật chỉ qua một cái nhìn sẽ bị vạch trần ngay.

“Nhưng sao tới tận bây giờ cũng chưa từng nghe con đề cập đến chuyện này?”. Bà Vu hoài nghi hỏi.

“Lập tức chia tay với thằng đó”. Vu Khải Phu lớn tiếng ra lệnh.

Vu Hàn trợn xanh hai mắt không thể tin được, không thể tin người cha đầy lý tính của mình có thể nói ra những lời độc tài đến vậy.

Chia tay?

Chẳng lẽ ba muốn hy sinh hạnh phúc của con gái mình chỉ vì đứa con trai sống lại của người bạn thân sao? Ba thậm chí còn không quan tâm bạn trai của cô là người thế nào, hay cô có thực sự quen bạn trai hay không, lập tức muốn cô chia tay? Ba nói thật sao? Cho dù cô ra sức phản đối cũng không thèm để ý, kiên quyết muốn gả cô cho một nam nhân xa lạ sao?

Cô không tin!

“Con sẽ không chia tay với anh ấy, con yêu anh ấy, hơn nữa — con đã là người của ảnh rồi”. Cô nói láo trắng trợn đến vậy cũng là muốn dò xét phản ứng của ba mình.

“Mày nói gì? Mày nói lại lần nữa xem!”. Vu Khải Phu kích động lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cả khuôn mặt cũng tím tái.

“Con đã có người con muốn lấy cho nên con tuyệt đối sẽ không lấy cái tên Tiểu Thú kia”. Cô cũng lớn tiếng cãi lại.

“Ba không cho phép! Ba không cho phép con lấy bất kì ai trừ Tiểu Thú! Tuyệt đối không một ai!”.

Vu Hàn đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng, quay đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ mẹ, chỉ thấy bà nhíu chặt chân mày, lộ ra vẻ mặt không đồng ý cùng chỉ trích hành động của cô vì đã không nghe lời hai người họ.

Bọn họ có thực là ba mẹ cô không? Tại sao chỉ mới ra khỏi nước vài tháng mà thôi, nhưng sao trở về lại thay đổi hoàn toàn như vậy, không thèm quan tâm đến ý kiến của cô, cũng không yêu cô nữa?

Cô mờ mịt nhìn họ, nghe thấy ba không ngừng đe dọa ép cô chia tay bạn trai, nếu không sẽ có biện pháp mạnh. Càng nghe cô càng cảm thấy trái tim mình băng giá, càng nghe càng oán hận cái tên đã chết còn sống lại kia. Nếu hắn không tự nhiên từ đâu nhô ra, thái độ của ba mẹ cô đâu có biến thành như thế này?

Cô tuyệt đối sẽ không lấy hắn ta! Có chết cũng không muốn!

Bất kể ba mẹ nói gì, hoặc thậm chí muốn cô tìm một người đàn ông lên giường trước khi cưới đi chăng nữa, cô tuyệt đối sẽ không lấy tên khốn kia! Cô nghiến chặt hàm răng thề trong lòng tuyệt đối không đội trời chung với tên “khoai tây bự” này!

“Ái Mễ”.

“Không rảnh”.

“Nhã Tuệ”.

“Không rảnh”.

“Cần Phân”.

“Không rảnh”.

“Thúc Nữ, đi uống rượu với tớ”.

“Được thôi, khi nào đi?”

“Bây giờ”.

“Bây giờ? Không được, tớ có chuyện cần ra ngoài rồi”.

“Đáng giận, tại sao các cậu bây giờ ai cũng không rảnh, cũng đều có chuyện hết vậy, có phải các cậu hẹn nhau cùng chơi tớ không?”. Vu Hàn ngồi trong xe chuẩn bị ra cửa tức giận nói.

“Tiểu thư của tôi ơi, không cần nghĩ vớ vẩn như vậy có được không. Cậu có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?”

“Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của tớ, xui nhất đời!”

“Hôm nay là lễ tình nhân”. Thúc Nữ ở đầu dây thở dài.

“Vậy nên các cậu đều trọng sắc khinh bạn hết rồi đúng không?”. Vu Hàn hét to vào điện thoại, sau đó không thèm nói thêm lời nào liền dập máy.

Cái gì mà lễ tình nhân chứ, cứ đi ăn lễ tình nhân của mấy người đi!

Thực là tức chết a, tại sao lúc cô cần bạn bè an ủi thì không người nào nguyện ý theo cô ra ngoài chứ, uổng công cô xem các mấy người là bạn thân nha. Đáng giận! Đáng giận a~~

Không rảnh đúng không? Được rồi, luật pháp không ai cấm một người thì không thể đến pub uống rượu, cùng lắm thì cô đi một mình là được, nói không chừng còn xỉn quá hóa rồ lên giường với ai đó, “thực tế hóa” lời nói xạo động trời với ba mẹ luôn.

Nhưng mà cô thật dám làm như vậy sao? Tùy tiện tìm một người để lên giường, thậm chí nếu đối phương nguyện ý, kết hôn qua loa như vậy, vùi chôn hạnh phúc cả đời?

Nếu trong quá khứ thì chắc chắn cô không dám, nhưng bây giờ ngay cả ba mẹ cũng không thèm coi trọng hạnh phúc của cô thì cô còn có cái gì không dám nữa đâu? Đằng nào chẳng phải chết, cô tại sao không thể lựa chọn cách “chết” mình muốn chứ?

Tự cười giễu, cô mở khóa khởi động xe, chuyển động tay lái lái ra đường lớn, nhằm thẳng quán rượu mà đi tới. Tối nay không say không về!

“Tiểu thư, em thật xinh đẹp, anh có thể vinh hạnh mời em uống một ly hay không?”. Gã đàn ông xáp tới có điệu bộ cùng ánh mắt phong tình lòe loẹt phát buồn nôn.

Vu Hàn liếc hắn một cái, vẫn uống rượu trong ly của mình, không thèm để ý đến hắn. Loại đàn ông này đừng nói cô nhìn không vừa mắt, cho dù cô có miễn cưỡng ép mình mang về nhà giới thiệu, một giây sau ba mẹ chắc chắn sẽ đuổi ra khỏi cửa ngay lập tức.

Haizz, nhưng mà nói thật, dù cho cô có mang Kim Thành Vũ(ai za đẹp trai ngar),Lưu Đức Hoa hay F4 về nhà đại khái tất cả đều không thể bước vô được nha.

Nghĩ tới đây, cô buồn bực giơ ly rượu lên, một hơi uống cạn chất lỏng màu vàng óng ánh trong chén.

“Cho thêm ly nữa”. Cô nói với bartender.

“Để chén này anh mời”. Tên lòe loẹt kia vừa mới rời đi, liền ở đâu lại xáp vào.

Vu Hàn nghiêng đầu liếc đối phương một cái. Tên này có bề ngoài khá là bắt mắt, tương đối hấp dẫn, khuôn mặt cũng nam tính lắm, rất thu hút. Điểm không được duy nhất trên cái mặt của hắn là ánh mắt quá bất chính a.

“Không cần, tôi còn muốn uống nữa”. Cô lạnh nhạt cự tuyệt, sau đó bưng ly rượu bartender mới đẩy lên mặt bàn, uống ực một hơi, không thèm đả động gì tới hắn nữa.

Bộ dáng của cô rất đẹp, nhưng cũng rất kiêu sa khó mà chạm tới, ngồi mới chỉ một giờ ngắn ngủi đã có hơn mười người đàn ông tiếp cận, nhất nhất mời cô uống.

Khuê Thú Chi ngồi cách quầy bar không xa, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của cô. Cô lớn lên vô cùng xinh đẹp, còn mỹ lệ hơn dự đoán của anh. Mặc dù lúc cô còn nhỏ, có thể dễ dàng thấy được nhất định sau này sẽ trở thành mỹ nữ nhưng khi vừa thoáng thấy cô, quả thật là cực kì xinh đẹp a.

Da của cô rất trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi gò má như sóng gợn, nhìn cứ như búp bê trưng bày trong tủ kính. Song búp bê không thể có đôi môi căng mọng đỏ hồng như cô được, làm cho người ta không kìm được muốn hôn lên nó, mắt búp bê cũng không mờ ảo như có sương cùng kiều mị hấp dẫn như mắt cô được, làm cho người ta hận không thể ngay lập tức đem cô áp đảo trên giường… (anh này mới nhìn mà sao nảy sinh nhiều tà tâm thế nhờ! =”=)

Mặc dù cô chỉ lẳng lặng ngồi ở đó uống rượu giải sầu, không thèm dời mắt nhìn sang chỗ anh nhưng gót chân anh giống như mấy tên kia cũng không cưỡng lại được bước đến bên cạnh cô, bị sức quyến rũ của cô làm cho thất điên bát đảo. Nói thật, trong đời anh chưa bao giờ thấy thỏa mãn cùng đắc ý như bây giờ, vì mỹ nhân làm cho mấy tên đàn ông khác trong quán rượu nhỏ nước miếng chảy ròng, chỉ nhìn mà không sờ được kia lại chính là vị hôn thê của anh. (:)),xem sau này có còn thỏa mãn không hay lại bụp ngta vỡ mồm vì dám địa vợ ông nhá)

Đáy lòng đang kích động, anh phát hiện ra có một tên không biết sống chết dám tiến lại gần cô. Ngoài dự đoán của mọi người, cô lại tiếp nhận hắn, để hắn ngồi ghế bên cạnh mình. Anh nheo hai mắt lại, tròng mắt đen sắc bén như mũi tên bắn về phía cái tên can đảm đang ngồi cạnh vị hôn thê của anh kia, nhíu đôi chân mày. Cô rốt cuộc thấy điểm tốt gì ở tên kia nha? Tên đó so với mười gã vừa nãy mới tiếp cận cô có thể nói là thua kém nhất, sao cô có thể ngược lại cho hắn tới gần, bộ cô muốn làm mười gã đó tức chết hết sao? Khuê Thú Chi hoài nghi đoán, bỗng nhiên nghĩ đến không lẽ cô uống say quá rồi mới ý thức mơ hồ cho người khác tới gần đó chứ?

Anh đưa mắt nhìn mặt cô, chỉ thấy hai gò má của cô ửng đỏ, đúng là đã có phần say, nhưng bộ dáng cũng không giống say mèm đến nỗi không biết bản thân đang làm cái gì. Đã như vậy, cô còn —- Xẹt! Đầu giống như vừa mới bị sét đánh tóe lửa, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện. Anh cúi đầu nhìn trang phục nhân viên công sở nề nếp của mình, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, cuối cùng thở dài một hơi. Anh biết tại sao, khó trách anh thấy cái tên kia có điểm quen mắt, vì 3h trước ở tiệm kính mắt vừa gặp hắn ta xong. Anh và hắn bây giờ quả thật là giống nhau như đúc, cùng một bộ dáng đứng đắn chết tiệt nha.

Chẳng qua là anh muốn lấy lòng, a, trên thực tế là còn muốn trêu chọc cô nữa mới giả trang thành mẫu đàn ông cô thích theo lời mẹ cô nói – bộ dáng đàng hoàng, bảo thủ, trông lại có phần đần độn nữa. Anh muốn xem thử cô nhìn thấy anh thế này sẽ có phản ứng gì.

Bởi vì theo mẹ cô nói, cô vốn khinh thường những tên đẹp trai, thích khoe mẽ, lại có nửa quyền sở hữu xí nghiệp Vu thị (Thú ca đen đủi, chưa gặp đã bị quy tùm lum tội *chấm nước mắt*). Cô chỉ thích những người đàn ông đàng hoàng, là nhân viên công sở bình thường ổn định, giống như bạn trai cô bây giờ vậy, đó mới là type mà cô muốn nha. Dĩ nhiên điều này có đúng hay không thì mọi người đều biết, nhất là mẹ cô, sao lại không hiểu tâm sự của con gái bảo bối được?

Cô nói đã có bạn trai chỉ là cái cớ, lại thoái thác nói loại đàn ông cô thích trái ngược hoàn toàn với anh, mục đích chỉ có một : cô không muốn tiếp nhận vị hôn thê từ trên trời rớt xuống là anh.

Nói thật, nếu ngược lại là anh, anh cũng sẽ có phản ứng giống cô. Nhưng dù biết cô không nhằm vào anh, chỉ là để cự tuyệt tình thế đột nhiên xuất hiện này thôi, anh vẫn không khỏi cảm thấy tâm tình như đưa đám.

Cô chẳng lẽ một chút cũng không hiếu kỳ xem khi anh trưởng thành sẽ ra cái gì a? (ra cái soái ca a :”>)

Cô chẳng lẽ một chút cũng không niệm tình tình yêu tinh khiết với anh ngày xưa a?

Cô chẳng lẽ một chút cũng không muốn thử xem, nếu như họ “nối lại tình xưa” sẽ như thế nào a?

Từ sau khi về nước anh vẫn mong đợi có thể gặp cô, thậm chí lúc còn chưa gặp mặt chính thức, anh đã không nhịn được lập tức đến trộm nhìn cô. Anh phát hiện mình đối với cô có cảm giác như đã gặp được người trong mộng, quay đầu đi cảm giác rã rời, trong lòng quyết tâm bằng mọi giá phải có được cô.

Nhìn cô ngồi bên kia quầy bar uống rượu giải sầu, anh biết hai người không thể thoát khỏi có duyên trời định, không thể không liên quan đến nhau. Tuy hai bác Vu đều nói với anh là chẳng qua Vu Hàn quá mức kinh ngạc khi bỗng nhiên có một vị hôn phu, đợi cô gặp anh xong, nhất định sẽ thay đổi tâm ý hoan nghênh anh ngay. Nhưng mà xem ra, mọi chuyện không có đơn giản như vậy.

Nhìn cô, Khuê Thú Chi khẽ nhăn hai đầu lông mày, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào mới có thể “làm ít tác dụng nhiều” mà nhận được kết quả hoàn mỹ nhất. Có lẽ phải làm Cain giấu diếm thân phận thật, diễn một màn thuần phục vợ đây…

Mặt trời lên đuổi đi đêm tối, ánh nắng xuyên qua màn cửa chiếu sáng cả căn phòng. Vu Hàn đưa tay dụi dụi mắt, ánh sáng chiếu vào làm cô chậm rãi tỉnh lại. Cô xoa lấy hai mắt đang hơi đau xót, từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đang muốn vỡ tung ra, giống như đang có một bầy voi đang làm loạn trong óc vậy.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cô thấy đau đầu dữ dội thế, mà đây là đâu? Cô nhíu mày nhìn cảnh xa lạ xung quanh, nhưng vì quay đầu làm đột nhiên nhói lên một cơn đau làm cho cô nhịn không được ôm đầu rên rỉ.

“Cốc cốc”. Trên cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Vu Hàn nghe thấy quay đầu lại, nhưng động tác đột ngột lại làm đầu cô nhói đau, cô hít một hơi lại rên rỉ ra tiếng.

“Ah…”

“Cô, cô có khỏe không?”.

Đột nhiên xuất hiện tiếng nói quan tâm của một người lạ làm cô nhịn đau ráng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người dáng vẻ đàng hoàng, thực ra là giả dạng đàng hoàng a, một người đàn ông đeo kính gọng đen đang đứng ở trước cửa phòng mở rộng, vẻ mặt co quắp nhìn cô.

“Anh là ai? Đây là nơi nào?”. Cô lên tiếng hỏi anh.

“Ừm, tôi tên là Khuê Thú Chi. Còn đây, đây là nhà tôi”. Anh lắp bắp trả lời.

“Nhà anh?”. Vu Hàn không hề liên tưởng nhận ra tên này chính là Tiểu Thú, cô hơi sửng sốt, nhanh chóng đưa mắt đưa tay sờ lên người kiểm tra y phục, xác định vẫn còn nguyên xi đai kiện mới nói tiếp. “Sao tôi lại ở đây?”

“Cô, cô quên hết rồi sao?”. Vẻ mặt anh đột nhiên lộ ra một tia xấu hổ, cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó.

“Tôi mà nhớ được thì đâu có hỏi anh”. Vu Hàn nhíu chặt chân mày.

“Cô thật sự không nhớ gì hết sao?”. Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lập tức cụp mắt xuống.

“Tôi chỉ nhớ hôm qua tâm trạng không tốt mới chạy tới quán bar uống rượu, sau đó…”. Cô nghiêng đầu hồi tưởng lại.

“Tôi nhớ có ngồi chung với một người, mặc dù cũng hơi giống anh đó, nhưng tôi xác định chắc chắn anh không phải anh ta”. Ngừng lại, cô trở nên có chút mơ hồ không xác định được. “Anh là người đó sao?”

“Tôi không phải”. Khuê Thú Chi thành thật trả lời, lỡ may cô giả bộ hồ đồ rồi vạch trần anh nói dối thì khốn.

“Vậy thì tôi nhớ không lầm, mà sao tôi lại ở đây?”. Cô cái gì cũng không nhớ nổi.

“Cô thật là không nhớ cái gì hết sao?”. Anh lại kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Anh muốn hỏi mấy lần nữa hả? Không nhớ rõ, không nhớ rõ, không nhớ rõ!”. Đầu cô đau như muốn vỡ tung, tay day day hai bên thái dương, liên tiếp 3 lần nói “không nhớ rõ” với anh, ngăn anh lại hỏi lại lần nữa.

“Cô uống say”. Anh do dự một hồi mới mở miệng nói.

“Nói nhảm, nếu không sao tôi lại ở đây được”. Cô không nhịn được tự giễu nói nhỏ.

“Người đàn ông kia cùng bạn của hắn ta đem cô rời khỏi quầy rượu, tôi thấy cô không hay biết nên không yên lòng, liền đi theo phía sau, kết quả là…”. Anh đột nhiên có vẻ muốn nói nhưng lại dừng.

“Kết quả thế nào? Tự nhiên nói một nửa rồi ngưng là sao?”. Cô cau mày hỏi.

Anh nhìn cô một cái, thấp giọng ngập ngừng. “Bọn họ đem cô đến khách sạn bên cạnh”.

“Khách sạn?”. Cô ngẩn ngơ. “Ý của anh là, bọn họ tính… đối với tôi…”.

Vu Hàn không tự chủ được nữa, đưa tay nắm chặt lấy cổ áo, không thể tin nổi hôm qua xém chút nữa đã bị người ta cường bạo (Haran để vậy cho lịch sự nhé :D).

Hơn nữa người này vừa mới nói là “bọn họ”, tức là không chỉ một người, rốt cuộc là có mấy người nha? Cô đúng là bị thần kinh rồi mới làm ra cái chuyện không có não kia a~

Khuê Thú Chi gật đầu, giấu sau cặp mắt kính kia cặp nhãn quang đầy vẻ khôn lỏi, nháy mắt liền biến mất.

“Đừng buồn, cô yên tâm, tôi không để cho âm mưu của họ được như ý, yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả, tất cả đã qua rồi”. Anh giả ngốc trấn an cô, còn ba tên khốn kiếp kia bây giờ hẳn là đang nằm trong bệnh viện đi! (cáo dễ sợ nha :)) )

“Là anh cứu tôi sao?”. Cô nhìn anh, ánh mắt cảm kích không biết nên mở miệng thế nào.

“Tôi, tôi chỉ là, không muốn ai bị hại thôi”. Chống lại đôi mắt đẹp cảm kích của cô, anh bỗng nhiên chân tay luống cuống cúi đầu, nói lắp bắp.

Vu Hàn không khỏi mỉm cười, cô chưa từng thấy qua người đàn ông nào dễ xấu hổ như vậy.

“Đây là phòng của anh?”. Cô để ý thấy trên giá treo toàn là quần áo nam, trong phòng một chút đồ dùng của phụ nữ cũng không thấy.

“Đúng”. Nghe thấy cô hỏi, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái. “Bất quá cô yên tâm, chăn mền cùng ga trải giường, ừm, tôi mới thay hôm qua, mới hôm qua đó”. Anh nhanh chóng thanh minh.

“Anh đem phòng anh cho tôi ngủ, vậy anh ngủ ở đâu?”

“Ghế salon trong phòng khách”.

“Có thật không?”. Cô không có ý gì, chẳng qua là vuột miệng hỏi, không ngờ anh lại phản ứng giống như bị ai cầm súng dí vào đầu, đột nhiên cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch giơ hai tay lên trước mặt cô mà thề —

“Tôi thề, thật đó, trừ việc đỡ cô ngồi lên xe, xuống xe, sau đó lên lầu, đem cô đỡ lên giường ngủ ra, tôi không có làm việc gì vượt ra khỏi khuôn phép hết, tôi có thể thề luôn!”

Nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, Vu Hàn thiếu chút nữa bật cười.

“Tôi có nói gì đâu”. Cô nhìn anh, đột nhiên phát hiện ra anh là người rất phù hợp với vai nam chính trong lời nói dối của cô nha : đàng hoàng, hơn đần tí lại bảo thủ (ý Hàn tỷ là Thú ca “đẹp cổ điển” đó nha :D). Nhìn anh, cả cánh cửa cũng không dám vượt qua để vào, cứ câu nệ đứng ngoài nói chuyện với cô, đúng là người đàng hoàng cuối cùng chưa tuyệt chủng a~

Cô đột nhiên nảy ra ý định trong đầu : người đàn ông này rất thích hợp để đưa về nhà làm chồng cô nha.

“Ơ”. Anh ngây ngốc đáp lại. (Ơ ơ ơ quả mơ có hột nha anh)

“Anh đột nhiên dẫn con gái về nhà, không sợ người yêu anh hiểu lầm rồi ghen sao?”. Càng nhìn càng thấy anh ta đàng hoàng lại dễ thương, Vu Hàn không nhịn được hỏi.

“Tôi, tôi không có bạn gái”. Anh cúi đầu, giống như thấy việc mình không có bạn gái thật đáng xấu hổ vậy.

“Có thật không?”. Mắt Vu Hàn đột nhiên sáng lên, cao hứng xém chút nữa nhảy tưng tưng.

“Thật”.

“Vậy…”. Cô nhìn chòng chọc vào anh, ôn nhu mỉm cười. “Tôi làm bạn gái của anh nha?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.