- Ta đã ngủ mê bao lâu?
Trong lòng của Đường Tiêu đột nhiên cả kinh.
- Hai ngày?
Vi Liên nhớ lại rồi nói.
- Hai ngày!
Đường Tiêu mở trừng hai mắt cuối cùng lúc này mới phát hiện ra ở trên bầu trời tràn ngập huyễn lệ, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
- Đây là ảo giác của ta sao?
Đường Tiêu hướng về phía Vi Liên hỏi một tiếng.
- Không đúng là vết nứt không gian càng ngày càng có nhiều vết nứt không gian bắn về phía này, ta đoán chừng tinh vũ sơn cách đây mấy nghìn dặm đã không còn tồn tại nữa.
Vi Liên nhàn nhạt nói với Đường Tiêu, đôi mắt nhìn huyễn quang phía xa xa.
- Xem ra chúng ta cố gắng vùng vẫy cũng không thoát khỏi Huyền vũ đại lục.
Đường Tiêu cười khổ một tiếng trong lòng có một bi ai không hiểu nổi.
Hồi tưởng lại cảm giác ở trong hắc ám hư không Đường Tiêu thấy không rét mà run.
- Ta ngửi thấy hương vị Ly Tử Phong.
Vi Liên hít hà, hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện giống Đường Tiêu.
- Ly Tử Phong có hương vị sao?
Đường Tiêu cười cười sau đó sờ tới hai má của Vi Liên.
- Muội ở trong hắc ám hư không lâu như vậy có thể bảo tồn được trí nhớ kiếp trước sao? Muội kiếp trước tên là gì?
- Chuyện kiếp trước muội không muốn nói tốt nhất là không bao giờ nghĩ tới nữa.
Vi Liên thò tay ra khẽ vuốt ve mặt của Đường Tiêu.
Đường Tiêu nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn không nói ra miệng, hắn thử cảm ứng hồ lô dừa nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vuong/1452221/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.