Chương trước
Chương sau
Đường Tiêu bay tới cạnh một người quét rác, hiển nhiên là một đệ tử quét rác bình thường ở trong sơn môn, giờ phút này khóe miệng của hắn lệch đi con mắt trắng dã hiển nhiên đã không còn thần trí, hành động quét rác này cũng vì trí nhớ của chủ nhân thân thể còn lưu lại mới tiếp tục mà thôi.
Đường Tiêu thở dài hắn lại hướng về phía xung quanh mày bay một vòng, điều khiến cho hắn không ngờ là đa phần đệ tử của Tinh Vũ Tông đều ở đây bọn họ làm chuyện thường ngày của mình tuy nhiên miệng mũi đều méo mó đi đứng như cương thi hiển nhiên không còn là nhân loại như trước kia nữa.
Căn cứ vào suy đoán của Đường Tiêu thì những hồn thi hẳn đã cướp lấy thân thể của đệ tử Tinh Vũ Tông bởi vì trong thân thể có trí nhớ cho nên bọn họ theo bản năng mà trở về đây.
Không biết Triệu Thanh và Dương Dĩnh, có thể...
Đường Tiêu lắc đầu sau đó bình tĩnh lại, hắn tránh những hồn khi kia đi tới tiểu viện của mình.
Không biết vì sao Đường Tiêu cảm thấy trong lòng có dự cảm nguy hiểm cực độ giống như ở trong sân kia ẩn chứa rất nhiều bẫy rập chờ hắn, càng đến gần viện lạc kia, cực độ nguy hiểm này càng nhiều, nhưng Đường Tiêu vẫn bình tĩnh tiến tới.
Lúc tiến tới cửa sân, Đường Tiêu nhịn không được hiện ra cảnh tượng phát sinh mấy tháng nay.
Không biết vì nguyên nhân gì, chỉ cần Đường Tiêu từ bên ngoài trở lại Triệu Thanh và Dương Dĩnh đều biết bọn họ sẽ từ trong phòng của mình tiến ra nghênh đón không ngừng gọi Tôn sư huynh sau đó cùng hắn nói chuyện lấy đồ ăn ngon đưa cho hắn.
Hai vị sư muội này tình cảm với nhau rất tốt nhưng cũng thầm xem đối phương là tình địch của mình.
Đương nhiên tất cả là bởi vì Đường Tiêu.
Nghĩ tới bộ dạng ghen tuông của các nàng khóe miệng của Đường Tiêu không nhịn được mà khẽ cất lên một tiếng cười tuy nhiên lúc này khi hắn bước vào sân lịa không có sự chào đón của hai nàng, cũng không nghe được thanh âm quen thuộc trước kia.
Trong sân nhỏ giờ phút này yên tĩnh lạ lẫm khiến cho người ta bước vào có một cảm giác không rét mà run.
Phòng xá yên lặng mà đóng cửa vô cùng yên tĩnh giống như người bên trong đều đi ngủ vậy.
Bọn họ có thật sự là ngủ ở bên trong không?
- Lăn ra đây?
Đường Tiêu quát to một tiếng Hồng Viêm và Thiên Trảm hai thanh kiếm lần lượt đi ra, khí tức uy áp mãnh liệt của hắn cũng bắn ra.
- Mẹ nó, lão tử dựa vào đâu mà phải nghe lời của ngươi?
Thân thể khổng lồ của Tử Thần đột nhiên bay ra từ phía sau sơn cốc, dừng ở trước mặt Đường Tiêu mười trượng gào thét lên nhưng căn bản không dám tới gần.
Điều khiến cho Tử Thần phiền muộn chính là nó cảm thấy mình rõ ràng đã phong ấn chặt linh hồn ấn ký của Đường Tiêu để lại rồi không ngờ Đường Tiêu vẫn phát ra, cho thấy việc áp chế trước kia không có hiệu quả.
Đường Tiêu nheo con mắt lại đánh giá Tử Thần một hồi rồi mới từ từ nói:
- Thiên giới phái người đến, bí cảnh Huyền Vũ đại lục sẽ nhanh chóng bị hủy diệt, ngươi muốn cùng hủy diệt với chỗ này sao?
- Hủy diệt?
Tử Thần khẽ nheo mắt lại.
- Ngươi thân là tử thần hư không, sẽ minh bạch sau khi hư không xé rách đại lượng thần hồn bỏ trốn thiên giới sẽ dùng biện pháp gì.
Đường Tiêu cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nói hủy diệt là hủy diệt tại sao lão tử phải tin ngươi/
Tử Thần lộ ra vẻ không phục.
- Nếu như ngươi không phải là kiếm linh của ta thì ta cũng chẳng quản ngươi.
Đường Tiêu thò tay chỉ lên bầu trời;
- Người nhìn đi ta không tin với tu vi của ngươi không nhìn ra những văn tự cổ đại kia.
Tử Thần nhìn theo hướng chỉ của Đường Tiêu lú này mới phát hiện ra một chuỗi văn tự cổ quái ở trên bầu trời sau khi đọc được hắn kinh hãi gào thét một tiếng
- Mẹ nó thiên giới kia đúng là lũ khốn kiếp dám làm ra loại chuyện này.
- Thời gian không còn nhiều nữa, hiện tại ngươi chỉ còn cách theo ta rời khỏi đây.
Đường Tiêu cũng không nói thêm gì, lấy linh khí ra trên miệng định niệm khẩu quyết.
- Khoan khoan hoan, lão tử không tiến vào bên trong, ngươi mau đem lạc ấn trả lại cho lão tử.
Tử Thần hướng về phía Đường Tiêu mà gào lên.
- Ngươi không tiến vào cũng được vậy tự sanh tự diệt, đừng hiêm vọng sau khi bị hủy diệt ngươi có thể quay về hắc ám hư không làm mưa làm gió.
Đường Tiêu cũng không miễn cưỡng, đem linh khí cất vào sau đó chuẩn bị ngự kiếm bỏ đi.
- Ngươi mặc kệ những sư đệ sư muội kia sao?
Tử Thần kỳ quái mà đánh giá Đường Tiêu, sau đó dùng một phi kiếm có thần thức ném tới trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhìn phi kiếm này trong lòng chuyển động kịch liệt, Tử Thần hẳn là đem Triệu Thanh và Dương Dĩnh bắt cóc rồi, sau đó nhận ra ở trong phi kiếm của bọn họ có thần thức ấn ký cho nên chỉ nhốt không làm tổn thương tính mạng.
Tuy tim đập dồn dập nhưng khuôn mặt của Đường Tiêu vẫn không biểu tình mà nhìn Tử Thần.
- Ta không quản bọn hắn làm chuyện gì, ta tới chỉ là mang ngươi đi thôi.
- Mẹ nó, lão tử còn trông cậy dùng bọn họ để đổi tự do đã không có trao đổi thì lão tử nuốt chửng bọn họ là được.
Tử Thần lắc lắc đầu lộ ra vẻ rất bực bội.
- Lấy bọn họ để đổi lấy tự do? Ngươi bắt được bao nhiêu đệ tử Tinh Vũ Tông?
Đường Tiêu làm bộ lơ đãng hỏi Tử Thần.
Tuy Tử Thần có vẻ ngu ngốc nhưng Đường Tiêu cảm thấy nó một chút ngu ngốc cũng không có, nó biết cách dùng những đệ tử của Tinh Vũ Tông để đổi tự do cho mình cho nên khi đàm phán với nó thật cẩn thận tuyệt đối không được lộ ra mình quan tâm tới những người này.
- Đem những người này đổi lấy thần thức ấn ký mà ngươi để lại. Bọn họ nói ngươi sẽ không mặc kệ bọn họ.
Tử Thần tung người một cái nhảy lên trên đỉnh núi gần đó, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tiêu.
- Ha ha...
Đường Tiêu nở ra nụ cười:
- Ta đúng là đã nói như vậy chỉ vì bọn họ là đồng môn một hồi, tuy nhiên ngươi muốn dùng bọn họ đổi lấy để khôi phục tự do? Vậy cũng phải chờ đi với ta tới Huyền Vũ thành rồi nói sau.
Từ trong miệng của Tử Thần Đường Tiêu đã vững tin những người kia còn sống.
- Không được ngươi trước hết giải trừ lạc ấn cho lão tử, lão tử sẽ đem mấy người kia trả lại cho ngươi sau đso cùng ngươi đi tới Huyền Vũ thành.
Ngữ khí của Tử Thần trở nên kiên quyết.
Đường Tiêu thầm kêu khổ hiển nhiên Tử Thần này vững tin mình sẽ cứu bọn họ cho nên dùng tự do của bọn họ ra điều kiện.
- Ta làm sao biết ngươi có nói thật hay không, làm sao biết ngươi có nuốt chửng bọn họ chưa?
Đường Tiêu ném chuột sợ vỡ bình không thể không đàm phán với Tử Thần.
- Bọn họ đương nhiên là còn sống, là do lão tử cứu ra, lúc hồn thi đại quân tấn công lão tử kịp thời đuổi tới, nghe thấy lạc ấn mà ngươi để lại lão tử liền cứu bọn họ.
Tử Thần xoay chuyển con mắt vì tự do hắn không tiếc giải thích cặn kẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.