Triệu Thanh cẩn thận đánh giá Đường Tiêu, so sánh với người trong mộng. Không biết có phải là cảm thấy Tôn Văn cùng người trong mộng thần giống mà hình không giống, ánh mắt Triệu Thanh nhìn Đường Tiêu có chút lạc lõng.
Đường Tiêu đơn giản vạch rõ ràng:
- Ta bây giờ? Ý muội nói là sau khi Tôn Văn chết, ta?
Triệu Thanh lần nữa cúi đầu:
- Ừm, có lẽ là ta ảo giác thôi.
Đường Tiêu suy tư nửa ngày, trong ấn tượng của hắn dường như mấy đời trước chưa từng tới Huyền Vũ Đại Lục, cũng không cứu cô bé bảy tuổi nào. Hơn nữa, đối với cô bé bảy tuổi nói lời kia, làm chuyện kia? Cái này…tuyệt đối không phải phong cách của Đường Tiêu.
Đường Tiêu không nói gì nữa, chỉ ngồi dựa vào tường.
Qua chốc lát, Triệu Thanh đẩy hắn, đỏ mặt nhắc nhở một tiếng:
- Sư huynh, chúng ta bắt đầu đi, đừng chậm trễ chính sự của huynh.
- Ừm.
Đường Tiêu ừ một tiếng, ngồi dậy đứng bên giường.
Triệu Thanh chần chờ một lát, duỗi chân ra lại nằm xuống, hai chân vẫn khép chặt, tay bản năng che chỗ dưới phần bụng.
Để một cô gái mười sáu tuổi cởi quần trước mặt đàn ông, còn banh hai chân ra đúng là việc rất khó xử. Huống chi đây là lần đầu tiên trong đời cô.
Triệu Thanh cắn răng, đặt quyết tâm, rốt cuộc thật khó khăn mở ra hai chân hướng Đường Tiêu, mắt không dám nhìn thẳng hắn, mờ mịt nhìn nóc nhà.
Đường Tiêu ngồi xổm xuống, đẩy hai đầu gối Triệu Thanh, ám thị cô giang chưa đủ rộng, không hoàn toàn mở ra bình đài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vuong/1452123/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.