Đường Tiêu bình tĩnh, kiềm nén đau đớn từ trong túi trữ vật lấy ra quần áo, vừa mặc vào vừa nói chuyện với Dương Dĩnh, tránh cho cô quá mức lúng túng.
- Ta…ta…
Dương Dĩnh liếc Đường Tiêu một cái, vội xoay người ngồi xuống sau tảng đá.
- Hôm qua lúc ta xuống núi ở nghĩa địa gặp phải một bầy sói hoang.
- Ồ? Sói hoang?
Đường Tiêu bỗng nhớ tới đêm qua ảo giác ra bộ xương, bây giờ Dương Dĩnh bình yên vô sự, hắn như trút xuống gánh nặng.
Thủy Yêu đáng ghết, lần này chịu thiệt vào tay nó không nhỏ, đợi thu thập đủ dược liệu, nuốt vào hồn tinh cường đại, sau này phải trở về cho nó biết tay.
Dương Dĩnh nói tiếp:
- Ừ, ta hơi sợ, cho nên quay về đây, muốn đợi huynh hái dược xong trở về cùng nhau xuống núi.
- Ta ở bờ bên kia cũng gặp phải bầy sói hoang, thật không ngờ chỗ này có nhiều sói hoang đến vậy.
Đường Tiêu nhân lúc nói chuyện rốt cuộc mặc đồ xong.
- Đúng thế, làm ta sợ muốn chết. Tối hôm qua đám sói này hú cả đêm, sáng sớm mới yên tĩnh lại.
- A…là ta không nên để một mình muội tại đây.
Đường Tiêu xin lỗi Dương Dĩnh, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu bị sói hoang cắn thành bộ xương thật khiến người đáng tiếc.
Dương Dĩnh đánh giá Đường Tiêu từ trừ xuống dưới, có lẽ vì liên tưởng bộ dáng mới rồi hắn không mặc quần áo, mặt hơi đỏ hồng nói:
- Không sao! Thật ra người luyện võ chúng ta không nên sợ mấy con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vuong/1452119/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.