- Ta chính là một hồn thi.
Sắc mặt Đường Tiêu bình lặng như nước. Phiêu đãng trong hắc ám hư không mấy vạn năm, cảm giác cô độc và hắc ám vô tận kia đã hoàn toàn biến đổi hắn.
- Nhưng huynh…là hồn thi tốt…
Triệu Thanh có chút sợ hãi, không biết kế tiếp nên nói cái gì mới tốt.
- Qua mấy ngày nữa, chờ ta hồi phục rồi sẽ đưa muội về Tinh Võ Tông.
Đường Tiêu đáp Triệu Thanh một câu, đi hướng con sông kia.
Triệu Thanh vội vàng theo sau Đường Tiêu, hỏi hắn:
- Huynh…sau này sẽ đi đâu?
Đường Tiêu bị hỏi ngây ra.
Ta sẽ đi về đâu đây?
Đâu là chỗ cho ta dung thân?
Khi suy nghĩ về vấn đề này, Đường Tiêu có cảm giác như mình trở lại hắc ám hư không vô tận kia vậy.
Cho dù là tại hắc ám hư không thì Đường Tiêu không hề mất đi cảm giác mình tồn tại, chấp niệm quay về khiến hắn giữ vững kiên trì. Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên mất đi cảm giác tồn tại, tựa như lá cây bay trong gió thu.
Cho dù Áo Bỉ Đảo còn đó thì những người kia vẫn còn chứ? Họ không còn nữa thì trở lại có ích gì đâu?
- Sư huynh! Sư huynh!
Triệu Thanh mạnh lắc lư người Đường Tiêu.
Đường Tiêu rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn không nói tiếng nào tiếp tục đi đến bờ sông, ngồi xuống một tảng đá cao cao.
Triệu Thanh ở sau lưng Đường Tiêu hô to mấy tiếng:
- Sư huynh, nếu huynh không có chỗ đi thì cùng ta quay về Tinh Võ Tông đi! Ta không nói thì sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vuong/1452111/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.