Thạch Miêu Vương tiếp tục khuyên nhủ Bách Thảo Tiên Tử:
- Tiểu Thảo, làm thế có đáng hay không? Nhân loại là giống loài giả dối. Ngươi si tình với Đường công tử chưa chắc hắn sẽ đối với ngươi như vậy, huống chi lòng hắn đã có chỗ rồi.
- Hắn đối với ta như thế nào là chuyện của ta, tất cả điều ta làm chỉ cần không thẹn với lòng, chỉ thế đã đủ!
Ánh mắt Bách Thảo Tiên Tử lưu luyến không tha quét qua cả tòa Ngọc Sơn, đây là gia viên nàng từng thủ hộ mấy chục vạn năm.
Thạch Miêu Vương nhảy lên hụp xuống cực lực muốn ngăn cản điều Bách Thảo Tiên Tử sắp làm:
- Tiểu Thảo, lão Miêu không thể hiểu nổi! Chẳng phải mấy chục vạn năm ngươi đều đã trôi qua sao? Tại sao lần này sẽ khúc mắc với một phàm nhân? Vì hắn không tiếc phạm thiên quy, thậm chí là hủy diệt chính ngươi!
- Cỏ cây vốn là vật vô tình, mấy chục vạn năm chẳng qua là mỗi ngày nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, có thêm nhiều thời gian cũng chỉ là tiêu hao trong cô độc và tịch mịch. Sinh mệnh có ý nghĩa gì? Là vì hắn, ta mới hiểu tất cả điều này. Lão miêu, ngươi là tảng đá nên vĩnh viễn không hiểu, đây là số mệnh của ta, là tuyển chọn của ta, cũng là tất cả ý nghĩa sinh tồn của ta.
Bách Thảo Tiên Tử rạng rỡ cười, trút ra hết niệm lực, sáu lá cây Bạc Hà lóng lánh chớp mắt kết trận, Bí Cảnh Môn lần thứ hai mở ra, lần này là thông hướng Huyền Vũ Đại Lục phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vuong/1452092/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.