Cho nên Đường Tiêu cũng không có thời gian nhiều để vỗ vể an ủi Dực Thai công chúa, hắn nhất định phải trong một canh giờ, phá hủy các tàu chiến đấu của Đông Doanh đế quốc cũng như giết ba vạn võ sĩ nơi này, đem bọn họ bóp chết ở Cơ Long cảng.
- Đường công tử, xin tha cho cô một mạng.
Tây Điều Anh Cát như một con chó bò tới từ mặt đất ôm chân của Đường Tiêu mà cầu khẩn.
- Tha cho ngươi?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, cúi người đánh vào đan điền của hoàng tử Tây Điều Anh Cát, sau đó chặt đứt chân của hắn, dùng một sợi dây thừng cột hắn vào phía sau của mình.
Giết hắn thì quá tiện nghi cho hắn rồi phải tra tấn hắn một thời gian, sau khi thời gian chi tinh sắp kết thúc thì chấm dứt cái mạng chó của hắn.
Tây Điều Anh Cát hoàng tử liền mắng to liên tục tuy nhiên sau một khắc hắn mắng không nổi nữa, cổ họng của hắn xuất hiện cảm giác kỳ dị.
Rất nhanh hắn phát hiện ra được đó chính là lưỡi của hắn.
Dực Thai công chúa lấy trâm ở trên đầu không ngừng đâm về phía đầu của Tây Điều Anh Cát, khiến cho trên người của hắn đều là máu huyết, không có lưỡi Tây Điều Anh Cát chỉ có thể phát ra tiếng a a thảm thiết.
- Heo chó cũng không bằng người Đông Doanh, loại chó như ngươi mà cũng muốn chiếm tiện nghi của chúng ta.
Dực Thai công chúa lại vung cây trâm ra tiếp tục đâm.
- Thật là buồn nôn.
Dực Thai công chúa đem cây trâm nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vuong/1452081/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.