Về công ty, không khí sau giờ nghỉ trưa lại có thể yên bình đến thế. Đi đến gần thang máy, một bàn tay ấm áp năm chặt tay An Hạ rời đi. Bóng người ấy đang có vẻ gấp gáp đến đáng sợ, khuôn mặt cũng không còn sự nghiêm túc nữa.
"Cậu đưa tôi đi đâu."
Vị Trạch không nói một lời, sự bình tĩnh thường ngày không còn nữa, vẻ mặt u buồn hiện rõ lên. Đến cửa bệnh viện HS, An Hạ cười trừ, đưa mình đến đây để làm gì.
"Cậu tính làm gì vậy."
Vị Trạch vẫn yên lặng, từng bước từng bước đi vào trong phòng bệnh, anh từ từ đi lại, tay nắm chặt lấy bàn tay An Hạ.
"Bà, cô ấy đến rồi đây ạ."
Bà từ từ mở mắt ra, ánh mắt hiền từ nhìn cô gái trước mặt.
"An Hạ cháu đến rồi sao."
Cô gật đầu, trong lòng tràn đầy sự khó hiểu, bà ấy biết mình sao.
"Thằng nhóc này, có bạn gái cũng không nói sớm cho bà biết, mà các con đăng kí kết hôn chưa."
Dương An Hạ tròn mắt nhìn qua Vị Trạch, cậu nói linh tinh gì với nội thế hả. Nội bật cười nhìn hai đưa cháu của mình, từ ngăn kéo lấy ra bảo vật gia truyền.
"An Hạ bà có lẽ không sống được lâu nữa, trước lúc mất muốn được nhìn thấy các con kết hôn có được không."
Vị Trạch cười mỉm nhìn qua phía An Hạ, chuyện này đến đột ngột quá vậy. Nhận lấy món quà trên tay, nội quay người ho một tiếng, vẻ mặt cô lo lắng tâm nguyện thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-vach-yeu-em/2889965/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.