Hắn từ lâu đã không cần mình nữa, cũng chớ hề quan tâm trong trái tim đã thành phế tích của mình, vẫn cất giữ một hạt giống tình yêu vĩnh viễn bất hủ.
Việt Tê Kiến vừa đau đớn vừa buồn cười, chết dưới tay Tô Thác Đao… phải chăng cũng là một mối duyên phận khó cầu khác?
——
Nhậm Tẫn Vọng kinh hồn chưa định, ngón tay chỉ hướng Tô Thác Đao không ngừng run: “Ngươi… Ngươi sao lại ở trong phòng của sư phụ ta?”
Tô Thác Đao liếc hắn một cái: “Ta không còn nơi nào để đi.”
Tô Thác Đao hành sự, thoạt nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng tự ẩn huyền cơ, Đường gia bảo đã không ở được, mình lại không nhà để về, bèn trực tiếp dọn đến Bạch Lộc Sơn, ôm cây đợi thỏ, lấy tĩnh ứng biến.
Mà trên Bạch Lộc Sơn chọn tới chọn lui, cũng chỉ có chỗ ở sinh tiền của Mạnh Tự Tại là yên tĩnh lại thoải mái, thi thoảng xuyên qua cửa sổ trông về phía Bình Tử Phong, càng cảm thấy trời xanh lồng lộng, tâm hồn rộng mở.
Về phần áo cơm, Tô Thác Đao vốn dĩ không quá chú ý, một thân y sam sờn bạc cũ kỹ, cũng không biết lột xuống từ trên người gã tạp dịch nào, mặc dơ cũng lười giặt, đi ra ngoài lột tiếp một bộ khác sạch hơn, có lúc nhập định hoặc ngồi thiền, dăm ba hôm chỉ dựa vào một vò nước trong cùng mấy cái bánh màn thầu nguội lạnh, vậy mà vẫn sống tự tại không gì bằng, hệt như con dế mèn giữa hè hoạt bát sinh trưởng.
Nhậm Tẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151996/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.