“Ta đã sai không đường sửa, ngươi… ngươi có hận ta không? Ngươi còn cần ta không?”
Tô Thác Đao thoáng trầm ngâm, nói: “Hận, cũng cần. Ngươi là người của ta, muốn đánh muốn phạt, không tới lượt người khác.”
Việt Tê Kiến thanh âm run run, lộ ra vui sướng như trút được gánh nặng: “Thật sao?”
—–
Chỉ trong nháy mắt, Ngoại tam đường Thất Tinh Hồ, đã mất hai chủ.
Nhìn thi thể Thương Hoành Địch tan biến, Diệp Chậm Ly trong cơn bần thần, nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng thét bén nhọn: “Hoàng đường chủ đã quy hàng… Tu Di đường nguyện phục Việt cung chủ!”
Đại thế đã mất, diện mục toàn thay.
Phảng phất như có cự linh chưởng bổ cho Thất Tinh Hồ nứt ra một vết rạn thâm u, vô thanh vô tức nuốt chửng nhân mạng cùng an bình.
Diệp Chậm Ly thân hình lảo đảo, trong lòng một mảnh mê man không chân thực.
Trở tay không kịp mất đi tổ chim cư trú, trong mưa gió thê lương, biết đi về đâu?
Thẫn thờ chỉ chốc lát, ánh mắt Diệp Chậm Ly lập tức khôi phục thanh minh, mình tuyệt không thể chết được, phải tìm một nơi an toàn, chờ Tô Thác Đao, cùng nhau đoạt lại Thất Tinh Hồ.
Mà trước đó, phải đi giết một người.
Thương Hoành Địch sinh thời chưa từng cô phụ lại chết không toàn thây, mình sao có thể để hắn lòng mang oán niệm, lỡ mất canh giờ chuyển thế?
Tô Thác Đao chân khí trong cơ thể vận chuyển như châu lăn ngọc sánh, tốc độ đạt tới cực hạn, Tây Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151964/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.