Việt Tê Kiến miễn cưỡng cong khóe miệng, ý đồ vẽ ra một nụ cười không để tâm, nhưng da mặt lại nóng rát đau đớn như bị thiêu cháy, kể cả chút tự tôn nhỏ nhoi còn sót lại, cũng như trang giấy mong manh cận kề ngọn lửa dữ, hóa thành từng mảnh từng mảnh tro tàn phiêu lạc trần ai, muốn nhặt lại cũng không được.
—–
Việt Tê Kiến đứng bên bờ vực, nhìn nụ hoa nhỏ nhắn xanh biếc trên vách đá, vẻ mặt tâm túy thần mê.
“Loại hoa quái hình quái dạng này còn bao lâu nữa mới chịu nở?”
Việt Tê Kiến nhìn không chớp mắt: “Gì mà quái hình quái dạng? Đây là Dạ vị liên, làm thuốc có kỳ hiệu… Nếu tuyết không ngừng, đại khái ba ngày, nếu trời ấm áp, thì chừng năm ngày. Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào để hái xuống, khinh công ta kém cỏi, còn ngươi lúc này xem ra cũng không được…”
Tô Thác Đao mất hết nhẫn nại, một phát túm cổ áo hắn, đem hắn kéo ngang kéo dọc trở vào sơn động, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nhất định phải chảy nước miếng, cũng nên nhìn con thỏ ta vừa nướng xong rồi hãy chảy.”
Việt Tê Kiến như sực tỉnh khỏi mộng: “A a? Ngươi không phải mới đi bắt thỏ với gà rừng sao?”
Tô Thác Đao chỉ vào đống lửa bên người, cùng với thịt thỏ nướng đến ngũ hoa ba tầng dầu vàng óng ánh bên đống lửa: “Đó là chuyện của một canh giờ trước.”
Việt Tê Kiến xấu hổ cười cười, lập tức trong bụng cũng càu nhàu một tiếng.
Tô Thác Đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tuong-tu/3151928/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.