Mười vạn trong lòng Vân Dương cũng không thật sự tính là cái gì to tát nhưng đối với vài người mà nói vẫn là cần điều khoản rõ ràng. Sau khi Tiêu Đông cùng Lâm Tương rời đi, Hạ Vân Dương nhìn giấy nợ đến nửa ngày, cười đến miệng đều chưa có khép lại. Ngũ Võ sau khi tiến vào liền nói: “Nước miếng sắp rớt xuống rồi a, con không mau ngậm miệng lại, xem cái gì mà cao hứng đến thế.”
“Thứ tốt.” Hạ Vân Dương cười một cách thần bí, đem giấy vay nợ cho Ngũ Võ xem, miệng nói, “Khế ước bán mình của cao thủ.”
Ngũ Võ tiếp nhận đến vừa thấy: “Mới mười vạn, rất tiện nghi đi. Ngươi đừng cao hứng quá sớm, xem tử nhân gia còn không ra.”
“Ngươi sao không động não, làm sao theo ta giành chính quyền.” Hạ Vân Dương một phen đoạt lấy giấy vay nợ nói, “Ta chỉ cần nói cho Lâm Tương không cần hắn hoàn tiền, hắn còn có thể không ngoan ngoãn theo giúp ta diễn trò sao?”
“Chiếu theo kiểu kịch bản ngươi sắp diễn, chắc là sắp đến màn cưỡng ép người hiền lành đi. Ngươi muốn làm cái gì a?”
“Dù sao ta sẽ không hại hắn, ta còn giúp hắn.”
“Ngươi đừng quá phận, vật cực tất phản (*) hiểu hay không.”
(*) vật cực tất phản: già néo đứt dây / tức nước vỡ bờ / sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
“Ta có chừng mực.” Hạ Vân Dương thật cẩn thận đem giấy vay nợ bỏ vào ngăn kéo khóa lại, nói: “Đây là vương bài, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tran/2360816/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.