Hạ Vân Dương đem quần áo đặt ở cửa, chà xát trên mặt thủy, thế này mới nhớ tới chính mình cũng nên hảo hảo tẩy rửa. Hắn còn không có thử qua kích thích như đêm qua, quả thực giống như cảnh mạo hiểm trên phim.
Có một số việc phát sinh do tình huống nguy cấp, nhất thời có không cảm giác, giờ nhớ lại thực không khỏi sợ hãi, một bên tắm rửa một bên an ủi chính mình đại nạn không chết tất có phúc. Vừa suy nghĩ, lại thấy có chút lo lắng, sợ Cố Viêm ở trong không được vài ngày lại ra ngoài hại người. Hắn không biết tên đấy làm sao tìm ra Tiêu Đông cùng Lâm Tương, nhưng cảm giác tửu ba đấy thực không an toàn, phải kêu Lâm Tương không được đi làm ở đó nữa.
Tắm rửa xong đi ra, Tiêu Đông ở phòng khách chờ hắn, Hạ Vân Dương nói: “Ngươi đi trên lầu ngủ đi, giữa trưa ăn cơm ta gọi ngươi.”
“Hảo.” Nếu đã mở lời, Tiêu Đông cũng không khách khí, chính mình lên lầu đi ngủ.
Chờ hắn đi, Hạ Vân Dương mở tủ lạnh ra coi, nghĩ đến việc làm cơm trưa, kết quả lại phát hiện bình thường không phải ở bên ngoài ăn thì chính là kêu người đem đồ ăn đến, trong tủ lạnh đều là đồ ăn vặt cùng hoa quả. Vốn hắn còn muốn có điểm thành ý, tự mình làm bữa cơm kỷ niệm một ngày tốt đẹp, nhưng quả thật “không bột đố gột nên hồ” (*),cuối cùng cũng chỉ hảo gọi điện thoại kêu nhà hàng đưa cơm.
(*) nguyên văn: “Xảo phụ vi nan vô mễ chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tran/2360787/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.