Càn Kình nhíu mày, khẽ cười. Mấy học viên này ăn no rửng mỡ cả ngày không có gì làm. Tốt nhất là học viện nên tăng thêm khoá học cho bọn họ!
- Sao? Không dám? Sợ à?
Khải Tát Tư hất hất cằm nói.
Càn Kình cười. Loại người như tên Khải Tát Tư này, thật không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà dám tới trước mặt mình nhảy múa như vậy? Nếu mình có dư thời gian, còn không bằng đi kiếm thêm tiền hoặc là trở về phòng nghiên cứu cái mũ kia còn tốt hơn! Dư hơi đâu mà đi tới khu rừng nhỏ kia làm gì?
- Tránh ra cho thoáng!
Càn Kình đưa tay đẩy Khải Tát Tư một cái. Một cái đẩy xem như nhẹ nhàng nhưng lại khiến mông Khải Tát Tư trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất, làm không ít bụi cuộn lên.
Khải Tát Tư nhìn theo bóng lưng Càn Kình dần đi xa, không cam lòng hô lớn:
- Càn Kình, sau bữa cơm chiều ngươi phải tới khu rừng nhỏ. Nếu không ngươi sẽ phải hối hận!
Càn Kình chán nản lắc đầu, đưa tay lên vẫy vẫy nói:
- Nếu ngứa da thì về bảo mẹ ngươi đánh cho một trận. Ta không rảnh thay mẹ ngươi dạy dỗ ngươi!
- Ngươi ...
Khải Tát Tư dùng sức đấm mạnh xuống đất, oán hận nói:
- Ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi không tới khu rừng nhỏ, ngươi chắc chắn sẽ hối hận!
- Lão đại, vậy chúng ta ...
- Gấp cái gì?
Khải Tát Tư đứng dậy phủi mông, tỏ vẻ tự tin nói:
- Ta nhất định có biện pháp bắt hắn tới khu rừng nhỏ! Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/209176/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.