Càn Kình vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nhiếp chính vương không có bộ dạng nhiếp chính vương, hoàng đế bệ hạ cũng không ra dáng hoàng đế.
- Đa tạ!
Mộc Nột Thiên Sách cầm chìa khóa mật thất chạy như bay.
Không lâu sau Hắc Long Vệ cũng vào sân.
Càn Kình nhìn thủ lĩnh Hắc Long Vệ, ngẩn ra. Bàn Mộng Thừa, năm ngoái tiểu tử này thức tỉnh huyết mạch chung cực, không ngờ gã trở thành đại ca Hắc Long Vệ.
- Càn Kình đại ca.
Bàn Mộng Thừa khom lưng hành lễ với Càn Kình, nói:
- Làm phiền đại ca rồi. Hãy giao hoàng đế ra, không thì ta khó thể báo cáo với tứ vương gia. Lần này tứ vương gia lật bàn, dù gì cũng phải cho mặt mũi.
Càn Kình giơ tay chỉ hướng mật thất.
Bàn Mộng Thừa khom lưng, cúi đầu nói:
- Đa tạ Càn Kình đại ca.
Mấy phút sau trong sân vang tiếng gầm của Mộc Nột Thiên Sách:
- Càn Kình, tên khốn! Bán lão tử! Ngươi có còn xem lão tử là bằng hữu không?
- Hoàng đế bệ hạ, chú ý ảnh hưởng.
Bàn Mộng Thừa vừa ôm Mộc Nột Thiên Sách phòng ngừa gã bỏ chạy vừa cố gắng sửa xưng hô.
- Người nên xưng là trẫm chứ không phải . . .
- Nhảm nhí! Lão tử chưa bao giờ xưng trẫm với Càn Kình! Càn Kình, ngươi chờ đi, mồng hai lão tử sẽ đến! Lần sau lão tử đánh bạc quyết thắng đến ngươi không còn quần lót báo mối thù hôm nay!
- Lão tử là vua, các ngươi cho lão tử tự do một chút được không?
- Tổ cha nó, ôm chặt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1227539/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.