- Ta từng muốn xuyên qua Cổ Hoang Sa Hải nhìn biển cát vô tận này có tận cùng không?
A Lịch Khắc Tư hít sâu, nói:
- Khi ta phát hiện đã gần đến ranh giới biển cát thì thân thể bắt đầu sống dậy, linh hồn của ta trở về. Mặc dù không thấy tận cùng Cổ Hoang Sa Hải là cái gì nhưng ta biết nơi đó có văn minh mới.
- Càn Kình, ngươi có muốn biết những văn minh này là cái gì sao? Ngươi không muốn biết Vô Tận đại lục rốt cuộc có thứ gì sao? Ngươi không cảm thấy chúng ta bị nhốt trong một phần Vô Tận đại lục sao?
Sáu con mắt A Lịch Khắc Tư hưng phấn nhìn chằm chằm vào Càn Kình, nói:
- Ngươi không muốn biết tại sao chỗ này gọi là Vô Tận đại lục sao?
- Vô Tận đại lục?
Càn Kình lắc đầu, nói:
- Trước giờ chưa nghe đến tên đại lục đó, ta chưa nghe nói qua.
- Cái gì? Chưa nghe nói qua?
A Lịch Khắc Tư ngẩn người, biểu tình cô đơn nói:
- Người bây giờ đều không biết chỗ này gọi là Vô Tận đại lục? Không lẽ năm đó cuộc chiến tranh giữa chúng ta đã hủy nhiều văn minh, cái tên Vô Tận đại lục đã không có người biết?
Chớp mắt sáu con mắt A Lịch Khắc Tư tràn ngập đau thương, cô đơn:
- Năm đó chúng ta từng hứa phải cùng nhau tìm kiếm bí mật Vô Tận đại lục, nhìn tận cùng Vô Tận Hải, Cổ Hoang Sa Hải có cái gì. Tại sao từ khi tổ tiên của chúng ta có ký ức đã gọi đại lục này là Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1227530/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.