Chương trước
Chương sau
Bảo Long Chân Sách lấy chìa khóa bảo khố ra nói:
- Dựa theo quy định lần trước, tất cả những người trong thập lục cường của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, một năm sau đều phải tiến vào chiến trường Nhân Ma, tiến hành rèn luyện và ra sức vì nước. Vì thế, các ngươi có quyền lực lập ra đội ngũ của mình. Mỗi đội ngũ quyết định giới hạn là một nghìn người.
Càn Kình có phần sửng sốt. Hắn không nghĩ tới sau khi đánh xong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương còn có thể có quyền thành lập đội quân của riêng mình.
- Các ngươi có nửa năm chiêu tập binh sĩ, tiến hành huấn luyện.
Bảo Long Chân Sách vui mừng cười:
- Ta rất chờ mong đội quân của ngươi.
- Ta sẽ cố gắng.
Càn Kình tiếp nhận cái chìa khóa, xoay người rất nhanh đi thẳng đến bảo khố của hoàng thành.
Lý Phách nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời đi, lại nhìn Bàn Hoành Cơ bên cạnh một chút:
- Tiểu tử, ngươi nói hắn sẽ làm thế nào?
- Còn có thể làm thế nào nữa? Lão bà ngươi bị người ta bắt đi, ngươi sẽ làm gì chứ?
Bàn Hoành Cơ trợn mắt hỏi ngược lại.
Thân thể Lý Phách chấn động nổi giận nói:
- Đánh tới! Chém chết đối thủ, cứu người!
Hai tay Bàn Hoành Cơ mở ra, vô lực nhìn Lý Phách:
- Vậy được rồi!
Lý Phách phát ra một tiếng thở dài.
Đúng vậy! Nếu như mình gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ cầm đao đi chém người chém ma. Với tính cách của Càn Kình như vậy, lại càng không cần phải nói nữa. Thời điểm hắn chỉ là một kẻ vô dụng đã bắt đầu phản kháng với sự an bài của Càn gia. Hiện tại thực lực hắn đạt được tới mức như vậy, trực tiếp tiến vào trong phạm vi của Ma tộc, đối đầu với toàn bộ Ma tộc, loại chuyện này hắn không phải không làm được.
- Nhưng vấn đề là hắn đi vào Ma tộc, không thể nào sống sót được.
Bàn Hoành Cơ thở dài:
- Cho dù là cường giả thức tỉnh chung cực, một thân một mình tiến vào Ma tộc, cũng không thể nào sống sót được.
- Nhưng hắn không phải chỉ có một mình.
Bàn Hoành Cơ nhìn về phía bóng lưng đám người Đoạn Phong Bất Nhị biến mất, tặc lưỡi nói:
- Đám tiểu tử kia hiển nhiên sẽ muốn cùng hắn cầm đao chém giết tiến vào trong Ma tộc.
- Bọn họ cộng lại, cũng không cường đại bằng một cường giả thức tỉnh chung cực.
Lý Phách lại lo lắng nói:
- Đi, cũng chỉ có thể bị giết chết sạch.
- Cho nên?
Vẻ mặt Bàn Hoành Cơ đầy hưng phấn nhìn Lý Phách:
- Lão gia chủ, ngươi muốn như thế nào? Chúng ta cũng cùng cầm đao tiến vào Ma tộc sao? Điều này quả thực rất sảng khoái!
- Không phải...
Lý Phách trừng mắt với Bàn Hoành Cơ:
- Ngăn cản bọn họ một chút. Bọn họ trải qua cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này, nếu như có thể có thời gian lắng đọng một chút, thực lực còn có thể tăng trên diện rộng, bọn họ càng có tương lai tốt đẹp hơn. Cho dù sẽ bị Càn Kình hận ta, ta cũng phải ngăn cản hắn, ngăn cản hắn đi tới Ma tộc.
Bàn Hoành Cơ nhíu mày trầm tư mấy giây. Càn Kình còn có không gian nâng cao hơn nữa, hiển nhiên vẫn tốt hơn. Hiện tại hiển nhiên Ma tộc muón dẫn dụ hắn đi vào để giết chết hắn. Chính hắn cũng biết sẽ như thế, lại vẫn mạo hiểm xông vào. Hắn không đi không phải là Càn Kình nữa.
- Không sai! Ít nhất cũng phải để thực lực của hắn trở nên mạnh hơn nức, để hắn chờ thêm một chút! Cho dù hắn sẽ hận chúng ta!
Mắt Bàn Hoành Cơ dần hiện ra sự kiên quyết:
- Chúng ta đi ngăn cản bọn họ!
Lý Phách quay đầu lại nhìn các cường giả Chân Thánh khác đứng cách đó không xa:
- Hạt giống của cường giả hoàng triều Chân Sách chúng ta sau này, hiện tại muốn đi Ma tộc để chết. Các ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Ngăn cản bọn họ! Không sai! Vì giữ lại nền móng huy hoàng cho hoàng triều Chân Sách!
- Không sai! Ngăn cản bọn họ! Phải để cho bọn họ biết tính mạng quý giá thế nào!
- Không thể vì một ma nữ, để nhiều chiến sĩ chết như vậy! Có khả năng đây chính là âm mưu của Ma tộc liên kết với ma nữ để giết chết đám người Càn Kình!
- Không quan tâm thế nào, cũng phải ngăn cản bọn họ!
Các chiến sĩ Chân Thánh từng người lớn tiếng kêu gào. Vứt bỏ mâu thuẫn giữa chiến sĩ huyết mạch và chiến sĩ bình thường, vứt bỏ những đấu ngầm giữa các gia tộc huyết mạch lớn, mọi người đều là chiến sĩ hoàng triều Chân Sách, mọi người đều là tiền bối của hoàng triều Chân Sách, sao có thể nhìn hậu bối đi tìm chết?
- Ngăn cản bọn họ.
Càn Chiến Huyền trầm giọng nói:
- Hiện tại Càn Kình có giá trị rất lớn đối với hoàng triều Chân Sách. Nếu như hắn phản kháng, cho dù phế bỏ tất cả đấu khí của hắn, cũng phải kéo hắn trở lại! Vì tất cả Hồn Binh thậm chí thánh khí cho các chiến sĩ!
Mắt các chiến sĩ Chân Thánh lâu đời nhất thời sáng ngời. Đây là một cơ hội tốt! Ngăn cản các chiến sĩ trẻ tuổi khác, đồng thời nếu thật sự có thể phế bỏ thực lực Càn Kình, như vậy quyền phát biểu của Càn Kính sẽ giảm đi. Đến lúc đó...
- Ngăn cản là tốt rồi.
Con mắt rắn âm u lạnh lẽo của Bàn Hoành Cơ nhìn lướt qua những cường giả khác:
- Nếu như Càn Kình bị phế ở trong tay của người nào, ta cũng không quan tâm hắn là gia chủ hay không phải gia chủ của chiến sĩ huyết mạch chung cực, lão tử sẽ theo giết tới cùng!
- Thật sự đến lúc đó, Càn Chiến Huyền ta sẽ đi cùng Bàn Hoành Cơ ngươi tới cùng!
Càn Chiến Huyền vung ống tay áo lên, phá không đuổi theo về phía Càn Kình.
Các cường giả Chân Thánh khác đều triển khai thực lực đuổi theo Càn Kình.
Lý Phách liếc mắt nhìn Bàn Hoành Cơ, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, quyết định của ngươi, Lý Phách ta ủng hộ.
Bàn Hoành Cơ cười rất hài lòng. Có lão gia chủ này ủng hộ, như vậy quyền phát biểu của mình không phải chỉ lớn hơn một hai điểm mà thôi. Cho dù là hai lực lượng đại gia tộc huyết mạch chung cực khác liên thủ, mình cũng tự tin có thể chống lại, bảo vệ được Càn Kình.
- Càn Kình! Ngươi ngàn vạn đừng đi loạn.
Bàn Hoành Cơ thở dài, cũng nhanh chóng bay về phía bảo khố hoàng cung.
Phần thưởng Tân Nhân Vương rất nhanh đã bị Càn Kình quét sạch. Tất cả những thứ vào tay, hắn đều đưa cho bạn đồng hành phía sau. Những thứ này mình đều không dùng được.
- Càn Kình, khoan hãy đi.
Mộc Nột Chân Sách chặn ở cửa ra, ngăn cản Càn Kình rời khỏi đó. Hắn cười híp mắt, nháy mắt với Càn Kình:
- Nếu tới hoàng cung, tại sao lại không quét sạch một chút? Hoàng triều Chân Sách thành lập nhiều năm như vậy, cất dấu thật sự rất phong phú. Ta chỉ biết ba bốn món thánh khí. Dù sao chúng ta sắp đánh vào Ma tộc, không bằng để hoàng tộc cũng cống hiến một chút chứ?
Cửu Dương Phong Hoa kinh ngạc nhìn Mộc Nột Chân Sách. Đây là lời một hoàng tử hoàng gia nên nói sao? Không ngờ hắn lại dụ dỗ Càn Kình, cướp đoạt bảo khố hoàng gia của mình?
- Chiến hữu! Cướp!
Đoạn Phong Bất Nhị rất hưng phấn nhìn Càn Kình:
- Khó có được một lần tới đây, tiểu đội ta cũng có không ít người đang chờ ngươi rèn ra thánh khí. Lúc này có thánh khí miễn phí không cướp, thật có lỗi với chính mình.
- Cướp! Nhất định phải cướp!
Sắc mặt Lý Lôi Long cũng hưng phấn:
- Sau khi cướp, lập tức đi tới Lý gia chúng ta! Ta biết lần này Lý gia mang theo thánh khí để ở đâu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.