Nhưng Vô Danh trước sau chỉ nhìn Càn Kình ở phía dưới lôi đài, hoàn toàn không liếc mắt nhìn Cơ Minh Phượng, chiến sĩ huyết mạch Độc Giác cường đại.
Trong con mắt lãnh đạm của Cơ Minh Phượng lóe lên một chút hiếu kỳ và nghi ngờ. Hồn vực thẩm lí và phán quyết của mình đã hoàn toàn bao phủ đối phương. Vì sao lại hoàn toàn không cảm giác được trên thân người này có một chút sóng suy nghĩ nào. Chẳng lẽ tim của hắn là một khối băng sắt rèn thành sao? Dù vậy, phương thức tư duy chiến đấu của hắn cũng phải truyền ra mới đúng chứ.
- Trận chiến đấu! Bắt đầu!
Tiếng nói của trọng tài vẫn đang vang vọng trên không trung, Vô Danh đã bước nửa bước dài tới trước người Cơ Minh Phượng. Đơn giản bước nửa bước như vậy đã xóa bỏ khoảng cách giữa hai bên, một phương thức di chuyển gần như là di chuyển trong nháy mắt, xuất hiện ở trước người Cơ Minh Phượng!
Đây là! Tự do! Đấu kỹ tự do cảnh giới cao nhất!
Bàn tay Càn Kình không khỏi dùng sức nắm thành nắm đấm. Hắn nhìn bước đi nhanh không gì trói buộc, loại phương thức di chuyển mà ngay cả ngôi sao cũng không có cách nào ngăn cản nó. Thời gian và không gian ở trước mặt nó cũng không tạo thành bất kỳ ràng buộc nào. Chính là đấu kỹ tự do cảnh giới cao nhất!
Cảnh giới cao nhất của đấu kỹ này...
Càn Kình hiểu rất rõ, bất luận là mình hay mấy người bằng hữu khác bên người, cũng không thật sự luyện đến cảnh giới cao nhất đỉnh phong cực hạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1227430/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.