Chương trước
Chương sau
Bàn Hoành Cơ không cách nào hiểu được. Mặc dù người có Đấu Hồn quả thực đặc biệt quái dị, nhưng loại ghế như vậy dùng để làm Hồn Binh, quả thật có chút quá đáng?
Tất cả mọi người tò mò nhìn Càn Kình.
Một đoạn đường không ngắn cũng không dài, nhưng Càn Kình di chuyển cái ghế đi về trước như vậy, con đường dường như trở nên đặc biệt dài dằng dặc.
Càn Kình đi lên lôi đài, tiếp tục kéo cái về đi một đoạn ngắn về phía trước. Bàn tay kéo cái ghế giơ lên thật cao, thuận thế đặt mạnh cái ghế nặng đến mấy nghìn cân xuống phiến đá phía trên lôi đài.
Ầm!
Kim loại nặng nề và mặt đất phát ra tiếng động va chạm, giống như tiếng trống trận đánh vào trong lòng mọi người, khiến gần như hai mươi vạn khán giả đồng thời cảm thấy tinh thần chấn động.
Càn Kình cũng không để ý tới Càn Vô Song đang vô cùng nghi ngờ. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng ghế, đi xung quanh cái ghế một vòng, sau đó...
Càn Kình ngồi ở trong cái vương tọa kim loại do tự tay mình rèn ra.
Lưng hắn chậm rãi dựa vào thành vương tọa, chân phải hơi nâng lên gác lên chân trái của mình lên, trên thân nhẹ nhàng ngả về phía bên phải, khuỷu tay phải chống lên tay vịn của chiếc ghế, sử dụng bàn tay phải chống cằm, yên tĩnh nhìn Càn Vô Song.
Đây...
Đây là thái độ gì?
Đây là thái độ gì vậy?
Tất cả mọi người bị thái độ kiêu ngạo tới cực hạn của Càn Kình làm kinh ngạc.
Động tác của Càn Kình bây giờ thật sự quá kiêu ngạo! Ở ngay tại võ đài này sao?
Càn Vô Song cũng sửng sốt.
Hắn làm vậy là...
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc nhìn chằm chằm xuống lôi đài, Càn Kình chậm rãi mở miệng:
- Có thể khiến cho ta đứng lên, khiến ta rời khỏi cái ghế này, ta xem như ngươi thắng.
Các ma pháp sư xung quanh lợi dụng ma pháp khuếch đại âm thanh, truyền lời nói của Càn Kính đến trong tai hai mươi mấy vạn người xem.
Ầm ầm!
Trong phút chốc, toàn bộ đấu kỹ trường dường như bị đặt cấm chú, sau một giây im lặng trầm mặc ngắn ngủi, nhất thời rơi vào tình trạng ầm ĩ nhất.
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo!
Thời điểm Càn Kình đang đối mặt với người mạnh nhất chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thế hệ trẻ của Càn gia, không ngờ nói ra những lời như vậy?
Khiến ta đứng lên được xem như ngươi thắng!
Điều này... điều này đã không thể nói là miệt thị... Mà là sỉ nhục!
Không sai! Sỉ nhục rất công khai!
Một chiến sĩ bình thường, không ngờ khi đối mặt với một chiến sĩ huyết mạch xuất sắc nhất lại nói ra những lời như vậy!
- Trời cao ơi! Ta không phải đang nằm mơ chứ?
- Tại sao có thể nói như vậy? Sao lại nói như vậy được?
- Này, tát ta một cái, để ta xem thử ta có đúng là đang nằm mơ hay không.
Hai mươi vạn người gần như bạo phát ra nghi ngờ tương tự nhau.
Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ cả kinh nuốt nước miếng. Như này thật sự khiến người ta quá bất ngờ!
Hai hàng lông mày hình lưỡi đao của Càn Chiến Huyền hoàn toàn dựng lên. Trước cuộc chiến đấu, dù suy đoán như thế nào đi nữa, hắn cũng không ngờ được Càn Kình sẽ nói ra những lời như vậy, làm ra chuyện như vậy.
Các chiến sĩ tham dự thi đấu ở các khu vực khác đều ngây ngẩn cả người.
Có chuyện gì vậy? Càn Kình làm như vậy cũng hơi quá đáng?
- Thả ra tất cả lực lượng của ngươi, để tránh phải có tiếc nuối gì.
Càn Kình ngồi ở trên ghế không nhúc nhích nhìn Càn Vô Song:
- Không nên hoài nghi làm gì. Ta đáng để ngươi làm như vậy.
- Ngươi? Đáng để ta làm như vậy sao?
Trong nụ cười tự tin của Càn Vô Song ngoại trừ phẫn nộ ra vẫn chỉ có phẫn nộ. Hắn vốn định sử dụng phương thức hoa lệ nhất đánh bại đối phương. Nhưng bây giờ bất kể hắn dùng cách gì để đánh chết Càn Kình, nỗi sỉ nhục ngày hôm nay cũng không thể xóa sạch được.
Đường đường là một chiến sĩ huyết mạch, lại bị người ta sỉ nhục như vậy!
- Đứng lên đánh với ta!
Càn Vô Song lạnh lùng nhìn Càn Kình:
- Tiểu hài tử mới ăn vạ ngồi dưới đất. Làm vậy không có ích lợi gì đâu.
- Ta cần phải ăn vạ sao?
Càn Kình thản nhiên mỉm cười. Trong cơ thể hắn xuất hiện một đạo Đấu Hồn cực lớn. Đó là khí tức nhập thánh!
Càn Kình không đợi Càn Vô Song đưa ra bất kỳ phản ứng nào, Đấu Hồn thứ hai trong cơ thể đạo trực tiếp phóng lên tới không trung. Đây... vẫn khí tức nhập thánh!
Càn Kình không đợi hai mươi vạn khán giả có bất kỳ phản ứng nào, Đấu Hồn thứ ba trong cơ thể đạo cũng phóng tới không trung. Đây... Vẫn là khí tức nhập thánh!
Nhập thánh... Nhập thánh... Nhập thánh!
Tất cả ba Đấu Hồn lớn đều nhập thánh! Hư Thánh... Thực Thánh... Chân Thánh!
Trong nháy mắt Càn Kình hoàn toàn mở ra thực lực nhập thánh, hoàn toàn không giữ lại, hiện ra ở trước mặt mọi người. Giọng nói của hắn vẫn tràn ngập sự bình tĩnh:
- Khiến ta rời khỏi ghế ngồi, hoặc đánh nát chiếc ghế ta ngồi, đều coi như ngươi thắng.
Thần sắc Càn Vô Song vốn rất ngạo nghễ đã trở nên vô cùng nghiêm túc. Thực lực này... Thực lực này vượt quá dự đoán của hắn rất nhiều! Chiến sĩ bình thường, ở tuổi này sao có thể nắm giữ được thực lực như vậy?
Đánh? Đánh như thế nào?
Sắc mặt Càn Vô Song tối đen như nước hồ...
Càn Kình hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, giọng nói vẫn bình tĩnh:
- Thế nào? Không dám động thủ sao? Ngươi không phải là chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương sao? Ngay cả dũng khí động thủ cũng không có sao? Lúc đầu, ở tái ngoại, từng trưởng bối người thân của ta, vì bảo vệ tính mạng của ta, đối mặt với đối thủ còn cường đại hơn hắn rất nhiều, dưới tình huống biết rõ không cách nào chiến thắng, vẫn dùng cả tính mạng hắn bảo vệ thứ cả đời hắn coi trọng nhất.
Lông mày Càn Kình hơi nhíu lại, tầm mắt nhìn về phía trên người Càn Chiến Huyền đang ngồi ở vị trí đài chủ tịch:
- Thế nào? Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, còn không can đảm bằng một chiến sĩ bình thường sao? Ngay cả ra tay cũng không dám sao? Huyết mạch Tinh Linh Vương các ngươi sau khi thức tỉnh, cũng chỉ dám đi khi dễ những kẻ yếu hơn so với các ngươi sao?
- Càn Vô Song, ngươi có thể từ bỏ quyền thi đấu.
Càn Kình thản nhiên cười:
- Nếu như không dám ra tay.
Từ bỏ quyền thi đấu sao?
Sắc mặt Càn Vô Song càng thêm âm u lạnh lẽo. Trong tình huống này bảo mình làm sao từ bỏ quyền quyền thi đấu được! Có hơn hai mươi vạn người đang nhìn mình!
Nếu như bây giờ từ bỏ quyền thi đấu, vậy ngày mai người biết chuyện này tuyệt đối không chỉ có hai mươi vạn người! Vinh quang của gia tộc chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, còn có vinh quang của cả đời mình đều sẽ kết thúc!
Cổ Nguyệt Gia Anh đứng ở trong sân chờ chiến, cố gắng khống chế nước mắt của mình, không cho nước mắt chảy ra ngoài.
- Càn Kình...
Càn Vô Song cắn chặt răng, từng lời oán hận từ trong kẽ răng vọng ra ngoài. Lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương trên người thoáng cái đã phóng ra hoàn toàn.
Sắc mặt Càn Chiến Huyền âm u lạnh lẽo. Cuộc chiến đấu như vậy căn bản không cần tiếp tục đánh nữa. Chênh lệch giữa Càn Vô Song và Càn Kình thật sự quá lớn. Hôm nay Càn Vô Song chẳng qua là Hư Thánh đỉnh phong. Nếu như gặp phải một chiến sĩ huyết mạch Thực Thánh vẫn có thể miễn cưỡng đánh một trận, nói không chừng rất có thể sẽ kích phát lực lượng huyết mạch thức tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.