Chương trước
Chương sau
Ban đầu hắn định dựa vào mối quan hệ giữa Khí Cửu Dương và Đoạn Phong Bất Nhị, thuận lợi mời Đoạn Phong Bất Nhị trở lại Bàn gia. Nhưng hắn không ngờ được Khí Cửu Dương đột nhiên chết trận. Chuyện lợi dụng người chết lôi kéo Đoạn Phong Bất Nhị về trong gia tộc, thật sự không phải là chuyện quang minh chính đại gì.
- Nghiêm khắc mà nói, kẻ chém chết Khí Cửu Dương là Bát Hoang Kiếm Anh, nhưng hung thủ thật sự lại...
Bàn Mộng Thần nhíu mày đầy xem thường nói:
- Chính là hai huynh đệ Cửu Dương Phong Thái và Cửu Dương Phong Hành.
Cửu Dương Phong Thái? Cửu Dương Phong Hành?
Đoạn Phong Bất Nhị trầm mặc nhìn chằm chằm vào Bàn Mộng Thần, chờ đợi lời kế tiếp.
- Cửu Dương Phong Thái là thế hệ trẻ của thế gia huyết mạch Chiến Thần. Ngoại trừ chiến sĩ huyết mạch xuất sắc nhất là Cửu Dương Phong Hoa ra, hắn cũng là chiến sĩ trẻ tuổi thứ hai được nhận định có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch.
Bàn Mộng Thần chậm rãi giới thiệu:
- Cửu Dương Phong Hành là đệ đệ ruột của Cửu Dương Phong Thái, thực lực cũng không tồi, chỉ có điều tính cách rất ngang ngược kiêu ngạo.
Đoạn Phong Bất Nhị cũng hơi nhíu mày. Tính cách của Khí Cửu Dương có vài phần tương tự với mình. Nếu gặp phải kẻ ngang ngược kiêu ngạo, thông thường đều sẽ không thèm để ý tới.
- Thời điểm Khí Cửu Dương vừa mới tiến vào quân đoàn Chiến Thần, Cửu Dương Phong Thái theo thói quen muốn khi dễ tân binh một chút. Hơn nữa tên của Khí Cửu Dương còn là Cửu Dương vứt bỏ, cũng không bởi vì trở lại gia tộc huyết mạch Chiến Thần mà thay đổi họ thành Cửu Dương, mà vẫn tiếp tục sử dụng tên của mình, Khí Cửu Dương...
Bàn Mộng Thần thở dài:
Cửu Dương Phong Thái lợi dụng chuyện này, muốn trừng trị Khí Cửu Dương một chút. Kết quả, hắn chẳng thể ngờ được, đè người sẽ bị đánh. Khí Cửu Dương đánh cho hắn một trận, ném hắn vào trong trại lính giống như ném một con chó chết vậy.
Trong biểu tình Đoạn Phong Bất Nhị hoàn toàn không có chút bất ngờ nào. Loại chuyện này nếu như không làm, vậy không phải là Khí Cửu Dương nữa.
- Bởi vì Cửu Dương Phong Thái có thói quen khi ức hiếp người, muốn người khác đứng xem. Cho nên khi hắn đi ức hiếp Khí Cửu Dương có dẫn theo rất nhiều người. Còn có rất nhiều người nghe được tin tức vội vàng chạy tới, muốn nhìn một chút. Kết quả...
Trong nụ cười Bàn Mộng Thần lộ ra một sự hả hê:
- Kết quả, mọi người chính mắt thấy Cửu Dương Phong Thái bị người đánh quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Bởi vì Khí Cửu Dương thiếu chút nữa đã thật sự giết chết con độc xà này sau này sẽ hại chết hắn.
Đoạn Phong Bất Nhị nhíu mày. Nhẹ dạ là nhược điểm lớn nhất của Khí Cửu Dương. Về điểm này hắn khác hẳn so với Càn Kình. Nếu là Càn Kình ở dưới tình huống đó sẽ trực tiếp hoàn toàn đánh chết người, tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn cho mình. Về phần đánh chết người sẽ dẫn đến những chuyện gì khác, vậy gặp phải chuyện sẽ giải quyết, cũng tuyệt đối không thể lưu lại cho mình bất kỳ hậu hoạn nào.
- Cửu Dương Phong Thái xem chuyện đó là một sự sỉ nhục. Hắn đã mấy lần âm mưu lập kế đẩy Khí Cửu Dương vào chiến trường có tỉ lệ tử vong cao nhất. Kết quả Khí Cửu Dương không những không chết trận, trái lại ở trong tuyệt cảnh mấy lần bạo phát nâng cao, thực lực một đường tăng vọt. Trong quân đội có rất nhiều người cảm thấy hắn là người có lực tranh đoạt Tân Nhân Vương nhất.
Trong mắt Bàn Mộng Thần thoáng lộ vẻ mất mát:
- Ngay thời điểm Khí Cửu Dương quyết định tham gia cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, hắn nhận được một nhiệm vụ đặc biệt cơ mật. Kết quả hắn lại bị phục binh Ma tộc sớm mai phục ở nơi đó phục kích. Cả một lữ đoàn ma pháp sư, thi triển ma pháp khiến Khí Cửu Dương bị thương nặng. Bát Hoang Kiếm Anh xuất hiện một kiếm chém giết...
- Nhiệm vụ bí mật? Ma tộc đã sớm mai phục? Một lữ đoàn ma pháp sư mai phục? Đây là nhiệm vụ bí mật gì vậy?
Trong nháy mắt Càn Kình hoàn toàn hiểu rõ, điều này hoàn toàn là do có người cố ý để lộ tin tức, mới có thể khiến Ma tộc mạo hiểm phái ra một lữ đoàn ma pháp sư tới tiến hành đánh lén.
Người ở đây cũng không phải là kẻ ngốc. Trong nháy mắt bọn họ hiểu rõ khả năng lớn nhất trong chuyện này, chính là có người cố ý để lộ tin tức.
- Đáng tiếc... Không có chứng cứ...
Lý Phách lắc đầu thở dài. Không có chứng cứ, đây là một vấn đề rất lớn.
- Chứng cứ sao?
Đoạn Phong Bất Nhị nở nụ cười:
- Lần này ta không cần chứng cớ gì cả! Bát Hoang Kiếm Anh cũng được, Cửu Dương Phong Thái còn có Cửu Dương Phong Hành cũng được, tất cả giết chết hết. Như vậy nhất định có thể cho báo thù cho Cửu Dương.
Lý Phách sửng sốt một chút. Phương thức suy nghĩ của đại gia tộc từ trước cho tới bây giờ đều là phải tìm kiếm chứng cứ. Đám người tuổi trẻ này...
- Thật ra, là có chứng cớ.
Bàn Mộng Thần nói xen vào nói:
- Tuy rằng tiểu đội kia bị tiêu diệt toàn đoàn, nhưng người giúp đỡ Cửu Dương Phong Thái tiết lộ tin tức tình báo cho ma tộc còn sống. Cửu Dương Phong Thái muốn diệt khẩu, làm mọi chuyện cho sạch sẽ, đã ném thi thể hắn vào dòng sông. Nhưng không ngờ được hắn chỉ ngất đi. Khi tới giữa sông, hắn gặp phải một Phục Hoạt Hoa...
Phục Hoạt Hoa?
Càn Kình nheo mắt. Phục Hoạt Hoa là một loại nguyên liệu thuốc thần bí thần kỳ. Nghe đồn nó có năng lực khiến người chết sống lại. Tuy rằng điều này có chút khoa trương, nhưng năng lực loại kéo dài mạng sống, đóa hoa này đúng là vẫn có.
- Hắn bị trọng thương được người của ta cứu lên, lập tức được ta bí mật bảo vệ.
Mắt Bàn Mộng Thần trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Đoạn Phong Bất Nhị:
- Ta biết, ngươi muốn gặp hắn. Cho nên ta bảo mọi người đưa hắn đến, đợi một lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn, chính miệng ngươi hỏi hắn là có thể biết được.
Gương mặt Đoạn Phong Bất Nhị lộ vẻ âm trầm trịnh trọng nói:
- Chuyện lần này, ta sẽ nhớ kỹ.
- Thế gia Chiến Thần... Cửu Dương Phong Hành... Cửu Dương Phong Thái...
Trong miệng Đoạn Phong Bất Nhị không ngừng lặp lại ba danh từ này. Mỗi một lần thốt ra danh từ này, trên mặt hắn đều lộ ra sát ý rét lạnh:
- Lão tử với các ngươi, không chết không dừng.
- Tiểu tử, ta biết ngươi muốn cầm vũ khí đi tới nơi ở của Cửu Dương Gia tại Thần Đô?
Bàn Hoành Cơ thản nhiên nói:
- Bọn họ trốn ở bên trong không ra, ngươi có thể làm gì? Đánh vào sao? Ngươi đánh vào được sao? Thực lực thế gia Chiến Thần, ngươi bây giờ căn bản không cách nào chống lại được.
- Một người không đủ, vậy hai người...
Giọng Càn Kình chậm rãi vang ra.
- Hai không đủ, vậy thì ba người...
Phần Đồ Cuồng Ca chậm rãi mở miệng:
- Đại thúc, ngài không cần nói sẽ làm ảnh hưởng tới nhà tộc. Nếu cần ta có thể tuyên bố bản thân rời khỏi gia tộc, sau đó mới xông qua!
- Nếu như ba không đủ, vậy thêm ta nữa là người thứ tư.
Mộc Nột Chân Sách cười híp mắt, phe phẩy cái quạt:
- Nếu như đại thúc cảm thấy, ta giúp một tay chính là lấy thân phận hoàng gia đi đè người, ta cũng có thể tuyên bố rời khỏi hoàng gia, từ nay về sau chính là một chiến sĩ bình thường, mà không phải là thành viên của hoàng tộc.
- Còn có ta nữa...
Thiết Khắc lẳng lặng lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.