Chương trước
Chương sau
- Thuốc thần bí của ta thế nào? Ma đạo khí trọng lực kia của ngươi thật sự rất khá! Đưa cho Bàn gia chúng ta ba trăm, năm trăm cái chơi đùa một chút được không?
Càn Kình cười nhìn Bàn Hoành Cơ. Chiến sĩ huyết mạch cường đại danh tiếng nhiều năm, đứng ở trên đỉnh lực lượng đỉnh phong, vị đại nhân Xà Hoàng này hôm nay vẫn giống như có khát vọng thu được lực lượng lớn hơn. Điều này thật sự khiến người ta bội phục.
- Ta đang muốn điều chế thuốc thần bí cho ngài.
Càn Kình vừa đi vừa hồi tưởng lại những lời lão sư Âu Lạp Lạp nói.
Trong lực lượng huyết mạch có vài người thật sự không có thiên phú. Ví dụ như tên ngu ngốc nhà ngươi, tuy rằng trong cơ thể cũng có lực lượng huyết mạch, nhưng mở ra hay không mở ra cũng không có tác dụng lớn lắm. Hơn nữa đại thúc cũng không muốn ngươi mở ra. Cho nên ngươi dẹp ý niệm này đi.
Nhưng lực lượng huyết mạch chung cực lại khác, đó là những cái khóa liên tiếp, là một chuỗi dây xích đặc biệt do thù hận oán niệm tạo thành. Loại oán niệm này chỉ có ở thời điểm cố định, mới có thể trở nên yếu ớt. Đó chính là cơ hội để người ta phá tan chuỗi khóa oán niệm này.
Thông thường, những cái khóa này vĩnh viễn đều đóng. Muốn mở nó ra sao? Chỉ có dựa vào thuốc thần bí vĩ đại mới có thể làm được!
- Ta học không tới nơi tới chốn. Lão sư nói ta đây chỉ mới lướt qua bề mặt của điều chế thuốc thần bí, căn bản không có khả năng giúp người ta hoàn toàn mở ra. Mặc dù người kia có trí tuệ lớn, nghị lực lớn cũng vô dụng. Thứ này cuối cùng vẫn cần phải dựa vào vận khí. Nếu không chỉ có thể cường đại hơn so với thức tỉnh thiên cực bình thường một chút mà thôi.
Cường đại hơn một chút?
Tròng mắt Bàn Hoành Cơ cũng muốn rơi ra ngoài. Mặc dù không thể mở ra tất cả, mình cũng vô cùng hưng phấn!
Hưng phấn qua đi, Bàn Hoành Cơ lại cảm thấy hậm hực.
Trí tuệ và nghị lực của mình cũng không tệ. Đây cũng là một trong những vốn liếng để mình có thể đứng ở trên đỉnh cường giả hiện nay. Nhưng kết quả hôm nay dưới tình huống trùng kích thức tỉnh chung cực, chút vốn liếng ấy của mình không ngờ biến thành đồ vô dụng, phải dựa vào vận khí.
Thời gian phối điều chế thuốc thần bí ngắn hơn nhiều so với rèn Hồn Binh. Chỉ có điều, việc điều chế thứ này cũng cần dựa vào vận khí. Càn Kình lấy bốn hòn đá tạo thành cái vạc xong, dưới tình huống tiêu hao rất nhiều dược liệu thuốc thần bí, khiến người của nghiệp đoàn thuốc thần bí, mỗi người nhìn thấy, trong lòng đều cảm thấy điên cuồng giống như bị rút máu, cuối cùng tạo ra được một lọ thuốc thần bí không phát nổ.
- Thật may đã thành công...
Càn Kình nhìn lọ thuốc trong tay, thở phào nhẹ nhõm:
- Nguyên liệu có thể điều chế được thuốc thần bí có khả năng thức tỉnh huyết mạch rắn chín đầu tới chung cực... Đây là một phần cuối cùng... Chỗ nguyên liệu vừa rồi ít nhất đã hủy đi năm trăm ngàn vạn kim tệ.
Năm trăm ngàn vạn?
Bàn Hoành Cơ cảm thấy muốn ngất xỉu. Cho dù Bàn gia có tiền, nhưng muốn liền một lúc lấy ra năm trăm ngàn vạn kim tệ, toàn bộ Bàn gia sợ rằng phải đập nồi bán sắt. Không trách được sắc mặt đám cao tầng của nghiệp đoàn dược sư thần bí đều không khác gì cha chết.
Năm trăm ngàn vạn kim tệ!
Lần đầu tiên Bàn Hoành Cơ cảm giác được tài lực của nghiệp đoàn thuốc thần bí thật sự không phải chỉ hùng hậu bình thường.
Đương nhiên, Bàn Hoành Cơ cũng bởi vì không hiểu nhiều về thuốc thần bí. Số nguyên liệu năm trăm ngàn vạn kim tệ này ước chừng chỉ là giá thị trường. Nếu quả thật muốn mua sợ rằng sẽ giảm xuống khoảng 35 trăm nghìn vạn kim tệ.
Dù sao, rất nhiều người vốn tương đối ít quan tâm tới nguyên liệu thuốc thần bí. Bởi vậy giá trong đó vẫn giảm xuống một chút.
- Đây... Đây là...
Bàn Hoành Cơ rất ít khi kích động. Nhưng hiện tại hắn không tránh khỏi kích động. Bất kỳ chiến sĩ thức tỉnh thiên cực nào, nằm mơ cũng hy vọng có thể thức tỉnh chung cực.
Không ai lại dưới tình huống còn kém một chút sẽ lên tới đỉnh, lại đột nhiên không leo lên nữa. Chỉ cần có cơ hội, cho dù là một phần vạn cơ hội, cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Trong mắt Lý Phách lớn hơn bình thường ít nhất phải gấp hai lần. Ngày hôm qua Bàn Hoành Cơ chủ động nhiều nói chuyện với mình về chuyện thức tỉnh chung cực này. Vị lão tổ tông huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu này bình thường ăn cái gì cũng ngon miệng, ngủ thế nào cũng thoải mái không gì sánh bằng. Nhưng tối qua, lần đầu tiên hắn nếm được cảm giác ăn cái gì cũng không thấy ngon, cùng với cả đêm mất ngủ.
Thuốc thần bí thức tỉnh chung cực? Cho dù uống vào có chín phần khả năng sẽ chết ngay tại chỗ, Lý Phách cũng quyết định có cơ hội nhất định phải thử một lần.
Lý Phách nhìn lọ thuốc trong tay Bàn Hoành Cơ, trong lòng bắt đầu kích động giống như có sóng thần nổi lên, muốn cướp lấy nó. Nếu như thuốc này không phải từ trong tay Càn Kình ra, không phải do Bàn Hoành Cơ cầm, đắc tội hai người này thật sự không có lợi ích gì, hơn nữa còn phải giải quyết một đống hậu quả phiền phức, sợ rằng Lý Phách đã sớm ra tay trực tiếp tranh đoạt.
Càn Kình nhìn dáng vẻ của Lý Phách khẩn trương như vậy, hắn liên tục lắc đầu:
- Huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu và rắn chín đầu không giống nhau. Ngài cầm nó cũng vô dùng. Thứ này, ta dã liên tục lấy máu từ trên người Bất Nhị ra, trải qua rất nhiều lần nghiên cứu mới có khả năng tính toán ra được.
- Phải lấy máu? Lấy bao nhiêu?
Lý Phách nhất thời trở nên hưng phấn. Nghe giọng điệu Càn Kình, dường như hắn cũng nguyện ý điều chế cho mình!
- Chúng ta cái gì thiếu, chứ người cần mở ra lực lượng huyết mạch tuyệt đối không thiếu! Nói đi! Muốn mấy thùng? Ta đi lấy cho ngươi!
Tám gã chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu đứng phía sau lưng Càn Kình đồng thời rùng mình một cái. Đây là chuyện gì vậy? Lấy máu có thể nói tới thùng sao? Có phải lão tổ tông đã điên mất rồi hay không?
- Thật ra máu của người có tư chất càng gần thức tỉnh chung cực, phân tích ra được số liệu có thể sẽ càng tốt hơn một chút.
Càn Kình không để ý tới tám gã chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu ở phía sau:
- Ví dụ như, Lý Lôi Long chắc là người thích hợp nhất để lựa chọn.
Tám gã chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu bởi vì vừa nghe được phải bị lấy máu, vẻ mặt như khổ qua. Bây giờ nghe ngay cả tư cách bị lấy máu cũng không có, vẻ mặt lại càng cô đơn. Mình đường đường là tinh anh, vậy mà thậm chí ngay cả tư cách lấy máu cũng không có...
- Tiểu Lý Tử?
Lý Phách quay đầu lại nhìn tám gã chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu:
- Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không đi gọi Tiểu Lý Tử tới đây cho ta?
- Lão tổ tông...
Trên mặt Lý Trường Thắng lộ vẻ lo lắng:
- Lấy máu của Lôi ca sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với bản thân hắn chứ?
- Ảnh hưởng sao?
Lý Phách đập một cái thật mạnh vào đầu của Lý Trường Thắng:
- Ngươi bị những tiểu tử huyết mạch rắn chín đầu kia đánh cho choáng váng đầu óc rồi sao? Ngươi không nghe Càn Kình nói là đã lấy máu từ trên người Đoạn Phong Bất Nhị sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.