Chương trước
Chương sau
- Tiểu tử, có nhìn thấy không? Ngoại trừ thiên tài siêu cấp trong các thiên tài như ngươi ra, đối với chiến sĩ khác mà nói, cho dù là thiên tài chiến sĩ huyết mạch, nếu như có thể trước nhập thánh, nhận được càng nhiều tích lũy, sau này sẽ trở nên cường đại hơn.
Lý Phách nhìn các chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu bị đánh xuống mặt đất:
- Các ngươi cũng đừng cảm thấy ủy khuất mà không phục, cũng không cần cho rằng đây là một trường hợp đặc biệt. Tiểu tử Bất Nhị, dẫn thủ hạ của ngươi tới đây, đánh bất kỳ kẻ nào theo chân bọn họ một trận...
- Ta tới đây!
Bàn Mộng Thừa nhìn các cuộc đại chiến liên tục không ngừng, khát vọng chiến đấu trong cơ thể đã sớm không cách nào áp chế được. Hắn vừa nghe được lời Lý Phách nói, lập tức trực tiếp mở ra chiến thân huyết mạch rắn chín đầu, vọt tới.
Các chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu đang bị chôn trên mặt đất, tức giận tới mức mũi cũng sắp lệch.
Mẹ nó, như vậy là có ý gì? Tại sao lại xông ra hưng phấn như thế? Xem ra cũng muốn chà đạp chúng ta sao? Con mẹ nó, thực sự xem chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu chúng ta là bùn nhão tùy ý tới nặn sao?
Vinh quang của chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu, đó là do đầu của các chiến sĩ hoàng triều Chân Sách và thi thể của ma vũ sĩ Ma tộc chồng chất trong vô số năm qua tạo lên!
- Lý Trường Thắng ta tới đây!
Mặt đất chấn động run rẩy. Hai tay Lý Trường Thắng đập xuống mặt đất, khiến thân thể từ trong mặt đất trực tiếp lao ra. Sắc mặt mấy tên chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu khác tím lại như trái cà.
Chúng ta là chiến sĩ đi ra từ trong gia tộc chiến sĩ huyết mạch chung cực. Bây giờ lại bị gia tộc huyết mạch rắn chín đầu trong mười đại chiến sĩ huyết mạch xem thường sao?
Rắn chính là rắn! Vĩnh viễn không cách nào so sánh được với chân long!
Mấy tên chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu đều lao ra khỏi mặt đất. Tất cả bọn họ đều kích động muốn xông lên rửa nỗi nhục của mình vừa rồi.
- Lý lão gia chủ, như vậy quá phiền toái. Đánh thắng một lần ta xem ra bọn họ cũng không thấy phục.
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị rõ rang chỉ sợ thiên hạ không loạn:
- Không bằng như vậy, các ngươi có tám người tới? Được! Bên chúng ta cũng đưa ra tám người. Chúng ta quần chiến cho đã nghiền.
Lý Phách vừa muốn tiếp lời, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt Càn Kình nhìn tới.
Đây là?
Lý Phách sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên hiểu ra. Càn Kình nói vậy là có ý nhiều người chiến đấu như vậy, hiện trường hôn lễ này nhất định càng không ổn. Đánh tới cuối cùng kiến trúc của tổng nghiệp đoàn chiến sĩ cũng sẽ bị phá hủy không ít. Như vậy sẽ cần một khoản chi phí không nhỏ để sửa chửa.
- Chi phí sửa chữa, lão nhân ta ra.
Càn Kình nghe được lời Lý Phách nói, vẻ mặt liền tỏ ra các ngươi tùy tiện đánh, sau đó tiếp tục quay đầu lại nói chuyện phiếm với Bảo Long Chân Sách.
Tám người đối chiến với tám người!
Thế hệ trẻ của gia tộc chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, đánh với thế hệ trẻ của gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu!
Các vị khác tham gia hôn lễ có một loại cảm giác muốn điên mất.
Con mẹ nó lần tham dự này quá giá trị! Những năm gần đây, bọn họ đã tham dự rất nhiều bữa tiệc hôn lễ như vậy, nhưng từ trước tới nay chưa từng cảm thấy buổi tiệc nào đã nghiền như buổi tiệc này!
Đây rốt cuộc là bữa tiệc hôn lễ hay là bữa tiệc so tài động thủ?
Càn Kình nhìn mọi người nhường đường, tránh một khoảng sân trống ở giữ, hắn cũng cười khổ.
Mình tổ chức hôn lễ này...
Chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu đánh với chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu!
Mộc Nột Chân Sách rất hứng thú quan sát đối chiến liên tục lắc đầu.
Con mẹ nó, đây là thời điểm cuộc tranh tài Tân Nhân Vương bắt đầu sao? Hơn nữa còn bắt đầu bằng chiến đấu đoàn thể sao? Đây không phải là hôn lễ của Càn Kình sao?
Đánh với hình thức như vậy, trên một mức độ nào đó mà nói, tình cảnh thậm chí vượt qua cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
Bảo Long Chân Sách dừng nói chuyện phiếm với Càn Kình, rất hứng thú nhìn vị trí giữa sân, trêu chọc nói với Càn Kình:
- Sớm biết rằng hôn lễ của ngươi có thể náo nhiệt như vậy, trẫm thật sự nên đẩy thời gian diễn ra cuộc tranh tài Tân Nhân Vương tới hôm nay. Hơn nữa vị trí trận đầu đối chiến nên chọn ở chỗ của ngươi! Ngươi xem trận đấu này... Tuyệt đối ít nhất là cấp bậc trận đấu bán kết của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
Càn Kình ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ.
Ai có thể nghĩ ra những người lãnh đạo các đại gia tộc này, ngày hôm nay đều dẫn theo đám hậu bối của mình chạy đến hôn lễ của mình bắt đầu...
Thỉnh giáo sao? Còn nói là tìm đánh?
- Tiểu cô cô...
Vẻ mặt Y Toa Tái Nhĩ đầy hâm mộ nhìn vào trung tâm chiến trường:
- Ta... Ta...
- Ngươi cũng muốn sao?
Y Toa Bối Lạp lại dùng sức véo tai cháu mình một cái nói:
- Nhìn thật kỹ cho lão nương. Tiểu tử ngươi cũng là thiên tài siêu cấp trong các thiên tài, nhưng muốn đánh bại thiên tài siêu cấp khác, nhìn thật kỹ cho lão nương, lĩnh hội sâu sắc lợi ích khi đi theo Càn Kình.
Y Toa Tái Nhĩ chỉ có thể cúi đầu, hâm mộ nhìn chiến trường tám người đối chiến tám người kia.
- Rắn, trước sau vẫn là rắn!
Lý Trường Thắng ngạo nghễ nhìn mười chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu đối diện đang cãi nhau xem ai nên ở bên ngoài chờ bổ sung, ai nên làm chủ lực tiến vào cuộc chiến:
- Ở trước mặt chân long! Cho dù các mươi có mọc ra chín mươi đầu cũng không có tác dụng gì! Các ngươi không cần tranh, có thể cùng tiến lên! Mười người đánh tám người chúng ta...
- Bàn Mộng Ly, Bàn Mộng Hợp! Hai người các ngươi lui lại cho lão tử!
Đoạn Phong Bất Nhị nói một câu, vẻ mặt hai chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu đầy cầu xin nhưng vẫn lui xuống.
Mấy ngày qua không phải không có người nghĩ tới chuyện phản kháng. Vấn đề là vị chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu nhỏ tuổi nhất này thật sự đủ bạo lực. Hơn nữa còn có gia chủ đại nhân Xà Hoàng toàn lực chống đỡ, hiện nay bọn họ ngoại trừ nghe theo mệnh lệnh chỉ có thể là nghe theo mệnh lệnh.
Đây là Bàn Mộng Ly? Bàn Mộng Hợp sao?
Mấy chiến sĩ Hoàng Kim Long ba đầu hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hai người vừa rời khỏi chiến trường. Mọi người đều là thế hệ tuổi trẻ, cho dù chưa từng thật sự gặp mặt, cũng đều nghe qua tên của đối phương.
Tổ hợp ly hợp! Tổ hợp nhỏ này cũng rất nổi danh trên chiến trường Nhân Ma, Ma vũ sĩ mạnh mẽ không kém hơn bọn họ, cũng phải chết dưới sự liên thủ của bọn họ.
Tổ hợp như vậy, một khi quần chiến có thể phát huy hiệu quả tốt nhất. Nhưng bọn họ bị gọi ra ngoài? Vậy đầu tên Đoạn Phong Bất Nhị kia có phải đã hỏng rồi hay không?
- Bàn Mộng Thừa, đầu óc ngươi bị rơi hỏng rồi sao?
Đoạn Phong Bất Nhị gọi hai người về, thái độ vẫn rất hăng hái kêu lên:
- Hắn đã bảo đám rắn chín đầu ngươi là củi mục, ngươi còn có lời nào dễ chịu để nói với hắn nữa? Đi tới, đánh hắn cho ta! Đánh tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn rồi hẵng trở về gặp ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.