Chương trước
Chương sau
Bởi vì các vong linh xung quanh không bị ma pháp trọng lực công kích, trái lại càng trở nên nhanh nhẹn hơn.
Ma pháp trọng lực không phải là hồn vực trọng lực, cũng không phải khôn đấu kỹ của Càn gia để có thể duy trì liên tục. Loại ma pháp trọng lực này chỉ có thể diễn ra trong nháy mắt, khiến đối thủ đột nhiên cảm thấy nặng nề nhưng ngay sau đó lại biến mất. Tuy nhiên trong nháy mắt đó, hành đông của người bị ma pháp đánh trúng sẽ trở nên chậm chạp, từ đó lộ ra sơ hở.
Phụt phụt phụt...
Bốn thân thể vong linh xông vào nhanh nhất bị chiến đao chém bay. Càn Kình giống như không bị trúng ma pháp trọng lực, trái lại công kích trong tay càng nhanh hơn. Ở thế giới vô tận cũng vậy, ở trong hoàng triều Chân Sách hay Ma tộc cũng vậy, ma đạo khí trọng lực mạnh hơn gấp mười lần so với trọng lực này.
A?
Sáu con mắt trên bầu trời phát ra một giọng nói nghi ngờ. Ma pháp trọng lực lại bắt đầu phát ra. Lúc này đây trọng lực đã tăng lên gấp mười lần, gấp mười lăm lần... Trực tiếp đạt tới mức gấp ba mươi lần...
Ầm ầm!
Giờ phút này Thân thể Càn Kính cuối cùng đã thoáng chậm lại. Hơn trăm chiến sĩ vong linh gần đó lại ra tay. Chiến sĩ vong linh dẫn đầu là một Đấu Hồn đỉnh phong kềm chế Càn Kình rất chặt.
Ầm ầm ầm...
Quyền cước, chiến đao va chạm liên tục. Cuối cùng bụng Càn Kình không tránh khỏi bị trúng một đao! Đoàn chiến như vậy, hắn thật sự không có khả năng tránh né được tất cả!
Nếu như không phải sáu con mắt trên bầu trời nói muốn bắt sống hắn, có lẽ bây giờ hắn đã bị thương còn nặng hơn.
Càn Kình dùng sức ép chiến đao vừa đâm vào trong cơ thể bắn ra ngoài. Nhất thời máu cũng bắn ra theo!
Đao có độc! Nếu như không phải thân thể Càn Kính đã uống rất nhiều thuốc thần bí, gần như đạt tới mức không để ý tới thuốc độc, sợ rằng một đao này cũng đủ khiến thân thể hắn bị tê liệt.
Mùi máu tanh khiến người ta nhíu mày chán ghét, nhưng lại nhất thời làm các vong linh càng thêm hưng phấn. Bọn họ càng tấn công hung mãnh hơn.
Hô... Hô... Hô...
Không khí nóng bỏng, khiến người ta cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn. Càn Kình cố gắng chẳng biết mệt mỏi xông lên phía trước. Cho dù không thể xông ra, hắn cũng muốn thu hút càng nhiều vong linh hơn, tạo cơ hội cho người khác chạy thoát.
Vong linh đã không còn biến mất trên diện rộng như lúc đầu. Sáu con mắt trên bầu trời sai khiến chiến sĩ vong linh cấp Đấu Hồn từ trong đội ngũ đi ra, lấy phương thức quần chiến triển khai bao vây quanh Càn Kình.
Tuy rằng mỗi binh sĩ vong linh so sánh với Càn Kình thực sự kém hơn rất nhiều, nhưng bọn họ bù đắp lẫn nhau, lại khiến Càn Kình rất khó có thể thật sự một đòn tất sát. Bởi vì hắn muốn giết sẽ phải trả cái giá rất lớn, lại thêm ma pháp trọng lực càng thỉnh thoảng quấy rầy một chút.
Những tiếng đấu khí, quyền cước, binh khí liên tục va chạm vang lên. Số lượng chiến sĩ vong linh chết giảm xuống rất nhiều. Trong lòng Càn Kính có nỗi khổ nói không nên lời. Mình mệt nhọc vất vả mới kéo theo số lượng chiến sĩ vong linh như vậy. Biết rõ đối thủ có suy nghĩ như vậy, nhưng mình lại hoàn toàn nghĩ không ra được biện pháp nào để giải quyết.
Kiên trì! Kiên trì thêm một chút nữa! Thu hút được càng nhiều vong linh... Người khác có thể có cơ hội...
..
Kiên trì! Kiên trì thêm một chút nữa... Càn Kình kiên trì thêm một chút nữa... Ta dẫn người đến cùng sống chết với ngươi!
Mộc Nột Chân Sách chạy vội về phía sơn động...
Hoa cỏ được tưới bằng máu tươi có thể nở ra đóa hoa mỹ lệ kiều diễm hay không?
Thiết Nam không biết. Hắn chỉ nghe thợ trồng hoa trong hoàng tộc đã từng nói như vậy.
Ngày hôm nay, giờ phút này, Thiết Nam thấy được đóa hoa đẹp hơn cả đóa hoa tươi đẹp nhất trong hoa viên của hoàng tộc! Đó chính là máu của Mộc Nột Chân Sách. Máu bắn lên trời, giống như một đóa hoa được ngưng tụ ra từ máu. Vẻ đẹp của nó rực rỡ không gì sánh được.
Sợi dây thép bay lên trên không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Trái tim Thiết Nam liên tục co thắt. Nếu muốn dây thép xiết chặt vào bắp thịt, cần sử dụng khí lực tới mức nào? Dây thép xiết chặt vào da thịt, đó là sự đau đớn tới mức nào?
Kéo dây thép đã xiết chặt vào trong da thịt như vậy ra, còn đau đớn hơn cả dùng đao chọc vào da thịt. Thân thể đó từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đau đớn như vậy. Thậm chí hắn rất ít khi tiếp xúc đến đau đớn. Đau đớn như vậy đủ khiến hắn đau tới mức ngất đi mới đúng.
Vì sao? Vì sao hắn không chỉ có thể chịu được nỗi đau đớn như vậy, còn có thể ở trong tình trạng đau đớn như vậy, chạy vội giống như một con báo săn mồi! Đây là sức mạnh do hữu tình sinh ra sao?
Còn nữa... Vừa rồi hắn còn quỳ xuống!
Thiết Nam xoa bụng dưới của mình, nơi vừa bị đạp một cước, trong đầu nhớ lại cuộc sống của Mộc Nột Chân Sách từ khi mình trở thành người hỗ trợ hắn tới nay. Ngoại trừ ở trước mặt hoàng đế và bái tế tổ tiên ra, từ trước tới nay hắn chưa từng quỳ xuống trước mặt người nào khác!
Về phần dập đầu, cho dù là quỳ lạy tổ tiên cũng sẽ không dập đầu tới mức trán phải chảy máu, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng và phong độ của một hoàng tử.
Đó là Mộc Nột Chân Sách sao? Đó là Lục hoàng tử điện hạ tâm tính cao ngạo của hoàng tộc Chân Sách sao? Đó là Lục hoàng tử điện hạ mỗi lần bàn luận về bằng hữu, đều lộ ra nụ cười nhạt đầy khinh miệt xem thường sao?
Hữu tình?
Thiết Nam không ngừng lắc đầu. Từ khi hắn theo Lục hoàng tử tới nay, bị Lục hoàng tử ảnh hưởng tới mức bản thân đã sớm không tin vào hữu tình gì đó. Nhưng không ngờ ngày hôm nay trong trường hợp có thể gần chết, Lục hoàng tử biết rõ vứt bỏ hữu tình sẽ có cơ hội sống sót, lại lựa chọn bằng hữu.
Vì một người mà quỳ xuống? Loại chuyện này, nếu hắn nói cho bất kỳ người nào trong hoàng tộc Chân Sách, sợ rằng cũng không có người nào chịu tin tưởng! Cho dù là bảo một người quỳ xuống dập đầu, có thể lập tức kế thừa ngôi vị hoàng đế...
Thiết Nam tin tưởng nếu là Lục hoàng tử Mộc Nột Chân Sách trước kia, khi nghe được chuyện như vậy, nhất định sẽ cười nhạt nói một câu: Lão tử không thèm!
Một người cố chấp như thế, coi trọng tôn nghiêm vinh quang của mình như thế, lại quỳ xuống, dập đầu! Đây còn không phải là quỳ xuống để sống, mà là dập đầu vì chết!
- Mộc Nột Chân Sách, có việc gì sao? Ngươi bị thương?
Phần Đồ Cuồng Ca đang đứng ở ngoài cửa phòng Thiết Khắc, nhìn thấy Mộc Nột Chân Sách toàn thân trào máu, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Vừa nãy hắn không cảm thấy bên ngoài sơn động đấu khí mạnh mẽ va chạm, cũng không có cảm giác được có sóng dao động của ma pháp hung bạo đánh ra. Vậy tại sao Lục hoàng tử thoạt nhìn lại có ngoại thương nghiêm trọng như vậy?
Còn nữa, Càn Kình đâu? Mộc Nột Chân Sách bị thương nghiêm trọng gấp rút trở về như vậy, còn Càn Kình, hắn ở đâu?
- Gọi Thiết đẹp trai và Bất Nhị ra...
Phần Đồ Cuồng Ca nghi ngờ nhìn Mộc Nột Chân Sách đang bị thương:
- Bất Nhị ở phòng khác. Thiết đẹp trai vừa tìm ta, nói hắn lấy được tư liệu do Càn Kình chuẩn bị cho hắn xem, dự định vào tử quan, thử đánh tỉnh lực lượng huyết mạch, cố gắng nhập thánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.