Chương trước
Chương sau
Trong sự tối tăm xung quanh chợt xuất hiện một tia sáng. Tia sáng này giống như phá vỡ sự tối tăm xung quanh. Khí tức đấu khí Đại Chân Kim! Phần Đồ Cuồng Ca đang ở bên ngoài hỗ trợ!
Trong lòng Càn Kình cảm thấy vui mừng. Những bột phấn kim loại đang khiến hắn không biết làm sao tiêu hóa hết này có độ đày cực kỳ cao. Cho dù Phần Đồ Cuồng Ca nhận được một chút, cũng có sự trợ giúp rất lớn đối với hắn, đồng thời cũng có ích trong chuyện giúp mình loại bỏ chúng ra khỏi cơ thể.
Sự tối tăm xung quanh liên tục bị chấn động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát, cũng tiện cho những bột phấn kim loại này tìm được một điểm tập trung lại.
Lúc đầu, những kim loại này đều ở khắp nơi xung quanh đây tìm kiếm điểm tập trung, nhưng lại không biết nên tập trung ở chỗ nào. Lúc này, Hấp Kim Thủ của Phần Đồ Cuồng Ca trái lại giúp chúng thành lập được một điểm tập trung như vậy.
Không tốt!
Trong lòng Càn Kình chợt cảm thấy kinh sợ, nhìn chuyện vui lớn này! Nhiều kim loại như vậy, với thực lực của Phần Đồ Cuồng Ca căn bản nuốt không hết. Đến lúc đó kẻ xui xẻo ngược lại chính là mình!
Trong lúc nhất thời hiểu rõ sự hỗ trợ vội vàng của Phần Đồ Cuồng Ca đã biến thành ngược lại, Càn Kình vội vàng điều động Đấu Hồn trong cơ thể đi phong kín những kim loại này. Nhưng chúng lại giống như những chiến sĩ hoàn toàn không sợ chết, đối mặt với địa hỏa chi tâm nóng rực, vẫn không chút chút e sợ nhảy vào trong đó.
Nhanh, mạnh, hung bạo!
Tốc độ những bột phấn kim loại này tập trung lại cực nhanh. Cho dù Càn Kình muốn ngăn cản, cũng không có cách nào ngăn cản được.
Trong chớp mắt, rất nhiều khí tức kim loại đã tập trung lại cùng một chỗ. Hình dáng một nửa lá chắn lại không xuất hiện giống như trong sự tưởng tượng của hắn, mà là...
Càn Kình cảm giác được trong bong tối xung quanh bắt đầu có ánh sáng, nhưng không phải là ánh sáng giống như mặt trời có thể soi sáng mặt đất, mà là thời điểm trong đêm khuya mờ mịt tối đen không gì sánh được, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tinh quang. Từng tinh quang khiến đêm tối dường như không còn tiếp tục vô tình nữa.
Tinh quang nhanh chóng tập trung lại. Càn Kình mờ mịt, kinh ngạc nhìn sự biến hóa đột ngột này. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Trong bóng tối, càng ngày càng nhiều tinh quang xuất hiện, hơn nữa dần dần hợp lại thành một bức tranh. Đó là một bức tranh khiến Càn Kình không thể nói rõ là có quen hay không quen.
Hải đồ! Đó chính là hải đồ kỳ quái được khắc trên một nửa lá chắn kia. Hôm nay chúng lấy phương thức của tinh quang một lần nữa tổ hợp lại với nhau. Chúng vây quanh nhau, chậm rãi chuyển động không ngừng, tạo thành một bức tranh sống động.
Càn Kình nhìn một nửa lá chắn thật lớn dần dần chìm vào trong đó. Theo bản năng, đấu khí trong cơ thể hắn bắt đầu chuyển động dựa theo phương thức chuyển động của những tinh quang kia, một tia đấu khí ngưng luyện ra một đấu kỹ chưa bao giờ có.
Trong trạng thái tinh thần, Càn Kình đột nhiên phất tay. Đấu khí sắp xếp thứ tự không ngờ ngưng kết ra một lá chắn! Nghiêm túc mà nói, là một nửa tấm lá chắn!
Biển… mạnh mẽ, giống như một tấm lá chắn không người nào có thể công phá được!
Thân thể Càn Kình thoáng run lên. Không ngờ đấu kỹ tấm lá chắn bao trùm ở trên thân thể. Hắn cảm giác dường như cả người đều biến thành một nửa tấm lá chắn này.
Đây là?
Lông mày Càn Kình giật mạnh liên tục. Cái này lại là một đấu kỹ! Thời gian mình cầm ở trong tay lâu như vậy, không ngờ hoàn toàn không biết đây là một đấu kỹ! Hơn nữa còn là đấu kỹ hộ thể vô cùng cường đại!
Lẽ nào… cái này căn bản không phải là hải đồ?
Vấn đề này vừa lóe lên trong đầu Càn Kình, trong chớp mắt, tinh quang xung quanh nhất thời lóe sáng nhanh hơn trước gấp mấy lần, giống như đang trả lời sự nghi ngờ của Càn Kình. Chúng càng chuyển động nhanh hơn, tổ hợp lại với nhau...
- Đây là... Tinh đồ!
Ánh mắt Càn Kình nhất thời lớn hơn một cỡ. Nếu như không phải những ngày mình ở trong Càn gia đã xem tất cả các loại sách, trong đó cũng xem qua cả sách nói về phương diện tinh đồ, lần này có lẽ thật sự không thể phát hiện ra được địa đồ trên tấm lá chắn này căn bản không phải là hải đồ, mà là tinh đồ!
Không sai! Là tinh đồ!
Càn Kình âm thầm tự chế giễu mình. Mình đã mang theo tấm lá chắn này trên người lâu như vậy, rõ ràng biết nó có rất nhiều bí mật mình hẳn có thể phát hiện ra, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra được bí mật của nó là gì. Mãi đến khi bị Càn Chiến Huyền đánh khiến thân thể bị thương nặng, mới phát hiện ra bí mật ẩn chứa trong đó.
Vô số tinh quang di chuyển tạo thành tinh đồ, đột nhiên thoáng cái đã hoàn toàn biến mất!
Sau một khắc, tinh đồ lập thể rất lớn này đã xuất hiện ở xung quanh thân thể Càn Kình. Chúng không ngừng lăn lộn. Càn Kình vô thức nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn cảm nhận sự chân thực của những tinh quang xung quanh.
Hắn vừa vung tay lên, tạo thành cơn gió lập tức kéo những vì sao xung quanh cùng di chuyển. Trong phút chốc, những vì sao giống như quay chung quanh cánh tay của hắn.
Giờ phút này, Càn Kình nhìn tình huống xung quanh như thật như ảo, mắt dần dần dại ra xuất thần, có một cảm giác mình mới là trung tâm của tinh đồ này, tất cả những vì sao đều chuyển động xung quanh mình!
Trong chớp mắt này, dường như vô số lần chiến đấu được nhớ lại, lướt qua trong đầu Càn Kình. Càn Kình giống như cưỡi ngựa xem hoa nhanh chóng nhớ lại, đã từng này sấm đánh một đao giống như dòng sông sao từ trên bầu trời rơi xuống, đã từng một quyền hoàn toàn nắm các ngôi sao ở trong tay, đã từng chém rơi liên tục đám ngôi sao kia.
Từng cảnh tượng chiến đấu bi thương, mệt mỏi lần lượt lướt qua, Càn Kình lơ lửng trên không trung đột nhiên mở mắt nhìn lại dưới chân, phát hiện không gian dưới chân vốn là một màu tối đen, không ngờ lại xuất hiện màu xanh lục, màu lam, còn có màu vàng vô tận...
Mặt đất!
Càn Kình cảm giác mình giống như một vị thần đang ngồi ngay ngắn ở trong tinh không, mắt nhìn xuống toàn bộ mặt đất.
Hắn… đã từng cảm thán trước mặt đất mặt đất dường như mở rộng ra tới vô hạn, trước biển cát cổ xưa hoang vắng đã từng khiến cho người ta ngưỡng vọng! Giờ phút này, khi đang ngồi ngay ngắn ở trong tinh không quan sát, lại có một cảm nhận hoàn toàn khác.
Biển cát cổ xưa hoang vu cũng vậy, biển cả vô tận cũng vậy... còn cả rất nhiều cấm địa, khi nhìn từ đây chúng đều có chút biến hóa. Những biến hóa như vậy, nhân loại, Ma tộc cùng với Man tộc đều không thấy được. Mỗi lần biến hóa một chút, đã là mấy đời người trôi qua.
Chỉ có tinh không là mãi mãi không thay đổi! Ngồi ở đây mới có thể xem được tất cả những biến hóa này!
Chỉ có ở trước mặt tinh không mãi mãi không thay đổi, trời đất mênh mông, biển cát cổ xưa hoang văng, biển trải dài vô tận cũng chỉ giống như một cấm địa mà thôi.
Biển cát cổ xưa hoang vắng so với lịch sử của nhân loại chính là một tồn tại từ rất lâu, nhưng ở trước mặt tinh không lại trở nên ngắn ngủi như vậy.
Biển cát cổ xưa hoang vắng đã trải qua ngàn năm, nhưng đối với tinh không mà nói đó cũng chỉ là thời gian chớp mắt mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.