Chương trước
Chương sau
Quyền chưởng dày đặc giao kích hoàn thành trong chớp mắt. Gần trăm đợt đánh nhau, thân thể Băng Vô Tội như vải rách bay ra ngoài. Không biết khi nào huyết mạch chiến thân đã bị giải, Băng Vô Tội bay ra trăm thước mới té xuống đất, lại lăn hai mươi mấy thước.
- Ngươi . . .
Hai tay Băng Vô Tội chống đất muốn gượng dậy, há mồm hộc máu, kinh ngạc nhìn Càn Kình. Đây Chiến Sĩ từ đâu ra? Cường như vậy? Dù Băng Vô Tội nổ đấu tự hay liều mạng phát động phản kích thì dường như Càn Kình hoàn toàn không biết cái gì gọi là trốn tránh, cái gì gọi là lùi bước.
Đi tới, đi tới, đi tới! Vĩnh viễn đi tới không ngừng là tiết tấu duy nhất của Chiến Sĩ đó. Tiết tấu này đích thực đáng sợ. Băng Vô Tội biết rõ nếu không phải thanh niên này nương tay thì gã đã là đống thịt nát.
Càn Kình đánh bay Băng Vô Tội, ngang niên nhìn đám mã tặc bị đẩy lui từng muốn lại nhào lên.
Lùi! Những người bị Càn Kình nhìn đều nhanh chóng lùi ra sau. Khi thế vô địch xây dựng lên sau khi Càn Kình đánh bay Băng Vô Tội.
Tiền bối lại như thế nào? Đã từng có được thực lực rất mạnh thì sao? Trước hai nắm tay này chỉ có nước thua, quỳ dưới đất ngước nhìn uy phong hai nắm tay đấm ra.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nở nụ cười. Thú vị, rất thú vị! Băng Vô Tội sở trường nhất là âm hiểm đánh lén bây giờ yếu ớt như miếng đậu hủ trước mặt Càn Kình, thậm chí không có cơ hội phát huy thực lực đã bị đánh bại.
Không có phát huy thực lực? Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh lại cười. Không phải Băng Vô Tội không muốn phát huy thực lực mà ở trước mặt Càn Kình đã không cho gã có cơ hội đó, không cho một cơ hội, hai bên chênh lệch quá rõ ràng.
- Như thế nào?
Càn Kình nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh. Càn Kình lợi dụng ưu thế ba đấu tâm chẳng những thành công hoàn thành vượt cấp chiến đấu hơn nữa một đánh một đám vẫn thắng.
Vô Tận thế giới, Vô Tận thế giới! Càn Kình nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, trong đầu toàn nghĩ về Âu Lạp Khắc đại thúc trong Vô Tận thế giới. Nếu không có đại thúc nhiều lần khiến Càn Kình một đánh một đám thì hắn không dễ thắng trận chiến này.
Con người khi chiến đấu luôn có thói quen một đánh một, khi gặp bị đánh hội đồng thì không thể phát huy ra năm phần uy lực. Dù Càn Kình đối diện ma thú hay Âu Lạp Khắc, một chọi một, một chọi hai hay đánh hội đồng đều đầy kinh nghiệm.
Càn Kình sớm thói quen các loại số người chiến đấu, thậm chí là hoàn cảnh chiến đấu. Dù là mưa to, khô hạn hay đầm lầy thì trong Tây sơn Vô Tận thế giới có hằng hà. Càn Kình miễn cưỡng xem như Chiến Sĩ toàn năng.
- Có giá trị.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh vỗ tay, nói:
- Có lẽ trong đẳng cấp Chiến Sĩ Diệt Ma hiện nay ngươi là đệ nhất nhân. Tuy ta không biết ngươi làm như thế nào bùng nổ ra vận tốc quay cường đại như vậy mà thân thể vẫn chịu đựng được, chuyện của ngươi không liên quan đến ta.
Càn Kình liếc Hoa Viêm Bất Kiến, lại nhìn Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư bị chém thành hai khúc, lòng giật mình.
Một kích trọng thương Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư và giết chết gã hoàn toàn là hai khái niệm.
Vế trước khiến Man tộc hơi mất mặt, vế sau là . . . Tử cừu! Chân chính tử cừu! Xem như là Chân Sách hoàng triều, hoàng tộc Lộ Tây Pháp, hai thế lực lớn nhất hiện nay có thể không e ngại xử lý hoàng tử của đối phương nhưng sẽ không tùy tiện tấn công hoàng tử Man tộc.
Bây giờ Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh giết Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư tựa như bóp chết một con kiến, nói giết là giết, vẻ mặt không hề lo lắng.
Đao sớm rời khỏi cổ Hoa Viêm Bất Kiến.
Càn Kình cười híp mắt đi hướng Hoa Viêm Bất Kiến không đứng dậy nổi. Mấy ngày nay chiến đấu vét sạch thể lực của Hoa Viêm Bất Kiến, bây giờ gặp Càn Kình, thấy nam nhân từng hơi non nớt nay làm người nhìn trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng an toàn, người Hoa Viêm Bất Kiến mềm nhũn hôn mê.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhíu mày nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, lại liếc Càn Kình.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nói:
- Nàng rất tin tưởng ngươi.
- Là lời của ngươi có hiệu quả.
Càn Kình ôm Hoa Viêm Bất Kiến hôn mê, đáp lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh:
- Ngươi nói ta có giá trị nên nàng mới dám ngất.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh mỉm cười, gã nghe qua nhiều lời nịnh bợ sớm đã miễn dịch, thậm chí nghe còn thấy tởm nhưng Càn Kình làm vẻ mặt nghiêm túc nói ra nghe thật êm tai.
- Tiểu tử, ngươi đã chứng minh giá trị của mình, ta có thể thả hai người . . .
Mộc Nột Thiên Sách lên tiếng cắt ngang lời Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh:
- Chờ chút!
Mọi người tập thể nhìn lục hoàng tử Chân Sách hoàng triều. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười vui vẻ, gã ở tái ngoại lâu thật lâu nhưng không ai dám phản kháng lời gã nói chứ đừng nói là dám cắt ngang, đã lâu rồi không gặp trường hợp như vậy.
Hôm nay có hai Chiến Sĩ bình thường trước sau đánh gãy lời của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.
- Ta thuộc tộc Chân Sách, truyền nhân của Phục Long Chân Sách đại đế!
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, nói:
- Làm mã tặc chứ gì? Mộc Nột Thiên Sách ta cũng có thể! Nếu cần chứng minh giá trị của mình thì bản hoàng tử cũng làm được!
Đám mã tặc bất ngờ nhìn Mộc Nột Thiên Sách, đệ tử hoàng tộc này trong tình huống như vậy chẳng phải nên vui mừng có người giúp gã rời đi sao? Như thế nào . . .
Khuôn mặt kiêu ngạo của Mộc Nột Thiên Sách lại có nụ cười ngày nào, ma đạo khí thổi tóc dài nhẹ bay. Nếu Mộc Nột Thiên Sách bỏ mặc Càn Kình đi trước thì sau này gã còn khí phách gì nữa?
Mộc Nột Thiên Sách là truyền nhân của Phục Long Chân Sách đại đế, khí phách hoàng tộc sao có thể bị một Chiến Sĩ bình thường đè ép?
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh đánh giá kỹ Mộc Nột Thiên Sách, tặc lưỡi nói:
- Đệ tử hoàng tộc làm mã tặc, lần đầu tiên ta nghe nói.
- Vậy thì có cái gì? Ma võ sĩ huyết mạch Bất Tử Quân Vương trong truyền thuyết đều có thể làm Vua mã tặc.
Mộc Nột Thiên Sách nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, nói:
- Tại sao bản hoàng tử không thể làm mã tặc vài ngày? Ta thiếu ngươi sẽ tự mình trả.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn chăm chú vào Mộc Nột Thiên Sách mấy giây, chậm rãi gật đầu, nói:
- Tiểu tử, ta nghe nói ngươi rất thông minh, là một trong những người thừa kế ngai vàng, nhưng ngươi thiếu sự kiên cường. Kiên cường vì tranh đoạt hoàng vị có thể giết cả ca ca! Ta nhìn ra được khi ta nói tam ca của ngươi viết thư cho ta thì ngươi rất đau lòng.
Lòng Mộc Nột Thiên Sách đau nhói, mặt lạnh băng nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh. Mộc Nột Thiên Sách không muốn quay về Chân Sách hoàng triều có một nguyên nhân chính là bởi vì tam ca, nếu ngai vàng quan trọng như vậy thì tặng cho tam ca đi. Ruột thịt giết lẫn nhau? Mộc Nột Thiên Sách không có hứng thú cũng không muốn hứng thú!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.