Chương trước
Chương sau
Hai lực lượng va chạm, mặt đất không chịu nổi lực lượng trùng kích, đất đai bán kính mười thước quanh chân Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư lăn lộn như có xe bò cán qua, cỏ xanh lung lay bị đè trở lại đất xốp.
- Không có ý gì.
Dị thu lại Dị Đắc đấu hồn, mỉm cười nói:
- Chỉ muốn khiến Chiến Sĩ huyết mạch trẻ biết đừng quá cuồng vọng.
Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư bình ổn máu sắp phun ra cổ họng, đôi mắt đỏ rực chứa giận dữ. Đừng quá cuồng vọng? Hừ, chỉ cần ta lại mở lực lượng huyết mạch lần nữa thì sẽ đánh cho ngươi quỳ trên mặt đất!
Hắc Phong lúng túng nhìn mọi người. Tình hình bây giờ thật rắc rối. Không thể tùy tiện đắc tội Thập Nhị hoàng tử Man tộc Bỉ Đắc Qua Mạch Tư, Dị đoàn trưởng đoàn mã tặc xếp hạng ba, thực lực tổng thể của đoàn mã tặc khá mạnh.
- Đoàn trưởng, đoàn trưởng, đoàn trưởng . . .
Một Mã tặc của đoàn mã tặc Hắc Phong chạy tới gần chiến trường không khí lạ lùng, sốt ruột nói nhỏ:
- Thợ săn mã tặc nổi bật nhất trong tái ngoại mấy ngày nay đến bái kiến.
Thợ săn mã tặc!
Hắc Phong thầm mừng, người này đến rất đúng lúc. Hắc Phong đang không biết hóa giải tình huống lúng túng hiện tại như thế nào, hắn xuất hiện có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Kêu bọn họ vào đi.
Hắc Phong mỉm cười nói:
- Để ta nhìn xem những người này rốt cuộc là ai, có gan đến chỗ chúng ta.
- Chính là ba người này?
Mắt Phùng Liên Thứ Cuồng như tóe lửa nói:
- Ba người? Diệt tổng bộ của ta? Sao có thể?
- Ba người tất nhiên là không thể.
Mộc Nột Thiên Sách phe phẩy cây quạt trước ngực. Nói:
- Chúng ta không ngu, dĩ nhiên sẽ không xuất hiện hết tại đây. Nếu các ngươi bị thương, nhốt, giết chúng ta thì sau này đi ra ngoài cướp bóc phải luôn chú ý sau lưng có thợ săn mã tặc không.
Người Phùng Liên Thứ Cuồng cứng ngắc, một bàn tay to ấn chặt vai làm gã không thể nhúc nhích.
- Thứ Cuồng, đừng xúc động.
- Dị đầy hứng thú đánh giá ba người xuất hiện. Người phe phẩy quạt cười tủm tỉm, nhìnn hư thân thiện nhưng đáy mắt ẩn chứa kiêu ngạo, khí thế quanh năm mở địa vị cao mới nuôi dưỡng được.
Nam nhân vạm vỡ cao hơn hai thước? Dị không ngừng lại trên người Thiết Nam, trong đầu xẹt qua đánh giá khinh thường, chỉ là một con chó, chó của người cầm quạt.
Cuối cùng ánh mắt của Dị ngừng lại trên người Càn Kình, đánh giá kỹ. Nhuệ khí bức người, ngoại hình bình hòa, yên lặng ẩn giấu trái tim nhọn như dao. Người này tựa thanh chiến đao ngủ say trong võ đao, chắc hắn nguy hiểm nhất trong ba người. Nhưng hắn không có hơi thở được đại gia tộc giáo dục đặc biệt.
Bình dân? Tròng mắt Dị liên tục chuyển động, khóe môi cong lên nụ cười khen ngợi. Nếu hắn thật sự là bình dân thì rất thú vị, lát nữa nhìn thực lực của hắn nếu không tệ thì tìm cách thu phục, thu vào đoàn mã tặc làm thành viên trung tâm.
Xòn hai người khác? Ánh mắt Dị xẹt qua Mộc Nột Thiên Sách hai giây. Thôi, chắc người này rất có lai lịch, không cần thiết trêu chọc, lễ phép đưa tiễn là được.
- Các ngươi chính là thợ săn mã tặc?
Phùng Liên Thứ Cuồng đánh giá Càn Kình, Mộc Nột Thiên Sách. Trẻ tuổi! Hai người này quá trẻ tuổi! Tuy rằng nhìn sơ liền biết hai người không phải thanh niên bình thường nhưng tuổi tác ngay đó, dù bọn họ có là Chiến Sĩ huyết mạch thì dựa vào ba người muốn quét sạch bản bộ?
Đùa giỡn! Tuy rằng bản bộ bị điều động rất nhiều tinh anh, nhưng! Phùng Liên Thứ Cuồng rất có lòng tin dựa vào hệ thống phòng ngự ưu tú của bản bộ cộng với Ma Pháp Sư ở lại, trừ Vua mã tặc đại nhân ra bất cứ đoàn mã tặc cường đại nào cũng sẽ không tùy tiện tấn công.
Càn Kình im lặng lấy một túi vải từ đấu giới ra, ném xuống chân Phùng Liên Thứ Cuồng. Cái bao tự động mở ra lộ đầu người dính đầy máu.
Những mã tặc có mặt đều từng thấy vô số người chết, đột nhiên thấy một cái đầu lăn rá trái tim thít lại.
Khóe mắt Phùng Liên Thứ Cuồng giật giật. Đầu người này . . . Đầu người này . . . Đầu người này . . . Là đầu nhi tử của gã, đầu nhi tử duy nhất!
- Ngươi . . .
Khóe mắt Phùng Liên Thứ Cuồng nứt chảy máu hận đám Càn Kình. Mấy năm nay Phùng Liên Thứ Cuồng cố gắng bồi dưỡng nhi tử, từng nói chờ khi nhi tử tự tay chém một ngàn người thì sẽ truyền vị trí lại.
- Lão cha, hôm nay ta một người giết ba, đám Dong Binh đó sợ đến tiểu trong quần.
- Lão cha, hôm nay ta giết năm người và chơi chết một nữ nhân.
- Lão cha, hôm nay ta giết hai đứa con nít hai, ba tuổi gộp lại tính một người được không?
- Lão cha, cho tới hôm nay ta đã giết ba trăm người.
Trong đầu Phùng Liên Thứ Cuồng hiện lên hình ảnh từ năm năm trước đến một tháng trước, nhi tử Na Liên Thứ Cuồng vui vẻ báo cáo số người ba trăm mạng.
Bây giờ lại thấy mặt nhi tử, trong mắt vĩnh viễn đọng lại sự kinh ngạc cuối cùng trước khi chết. Tròng mắt không còn cảm xúc vẫn khắc sâu kinh ngạc, cực kỳ rung động và kinh ngạc.
Rốt cuộc nhi tử nhìn thấy cái gì rung động trước khi chết? Phùng Liên Thứ Cuồng bất chấp những điều đó, hoàng kim đấu tâm xoay chuyển nhanh trong người, đấu khí phút chốc bao phủ toàn thân.
- Ngươi dám giết nhi tưẻ của ta? Hôm nay ta diệt các ngươi!
- Ngươi còn có mấy trăm thuộc hạ sống sót.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Phùng Liên Thứ Cuồng mặt mũi hung tợn, nói:
- Công kích ta thì mặc kệ ta có chểtrs hay không, mấy trăm thuộc hạ của ngươi chết chắc rồi.
- Chết? Chết thì chết!
Phùng Liên Thứ Cuồng bất chấp thứ khác. Phùng Liên Thứ Cuồng khổ tâm bồi dưỡng nhi tử chết rồi, hy vọng tan vỡ thì còn cần gì để ý mạng sống của mấy trăm thuộc hạ? Nếu không vì nhi tử thì Phùng Liên Thứ Cuồng cần gì hợp tác với Hắc Phong? Cần gì đều vào Ma tộc?
Có được đất phong phì nhiêu thì nhi tử sẽ được giáo dục tốt hơn, vào cao đẳng Chiến Tranh học viện của Ma tộc học trập, tương lai gia tộc Thứ Cuồng rạng rỡ vô hạn.
Bây giờ mọi thứ theo cái đầu nhi tử xuất hiện toàn bộ biến thành bọt nước.
- Hôm nay ai ngăn cản ta . . .
Phùng Liên Thứ Cuồng rút chiến đao bên hông ra chỉ vào mọi người, nói:
- Chính là kẻ thù của Thứ Cuồng ta! Hắc Phong, chờ ta giết người này sẽ tự mình mang đội cảm tự đi phòng ngự cũ rích đó cho ngươi một giải thích. Tuyệt đối không thể giữ lại ba người này!
Dị chậm rãi nhấc tay lên, hờ hững nhún vai, ý bảo mọi người cùng lùi lại.
Dị nói:
- Nếu là thợ săn mã tặc thì trước tiên cho chúng ta nhìn xem bọn họ có đủ tư cách hợp tác với chúng ta không.
Càn Kình giơ tay kéo Trảm Mã Đao ra khỏi đấu giới, đấu khí xé rách vải đen bao đao. Chiến đao sáng chói kích thích thị giác mãnh liệt.
Trảm Mã Đao? Mọi người cùng ngẩn ngơ. Trảm Mã Đao là vũ khí nhiều Chiến Sĩ bình thường sử dụng khi tác chiến đại quân đoàn công kích kỵ binh của đối phương, không ngờ có người dùng thứ vũ khí cồng kềnh này làm vũ khí.
Chân Sách hoàng triều lật cổ tay lại, lần đầu tiên lấy vũ khí từ trong đấu giới ra. Cây quạt, chẳng qua cây quạt này to hơn quạt bình thường một chút, quạt kim loại cao cỡ một người, quạt xương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.