- Trong chiến tranh, ngươi dùng ính mạng của thuộc hạ đổi lấy địa vị, công huân, có lẽ người ngoài không thấy nhưng...
Mắt Nam Môn Hướng Vinh bắn ra tia sáng như kiếm bén, ánh mắt có thể đâm xuyên thân người làm Càn Kình run lên. Càn Kình nhớ đến khí thế như đao như điện của Âu Lạp Khắc lão sư trong Vô Tận thế giới.
- Chiến hữu còn sống bên cạnh ngươi, những quân nhân khác đều thấy, bọn họ sẽ không giúp ngươi nữa!
Nam Môn Hướng Vinh lạnh lùng cười:
- Quan chỉ huy có nghĩa vụ đánh thắng chiến tranh, nhưng còn có trách nhiệm cố gắng giảm thiểu thương vong cho binh sĩ phe mình. Khi ngươi không xem trọng sinh mạng binh sĩ, chỉ truy cầu thắng bại thì ngươi có khác gì đồ tể?
- Nơi này là học viện quân sự! Nơi này không phải lò sát sinh!
Nam Môn Hướng Vinh liếc mỗi một học viên trong lớp, nói:
- Nếu có một ngày các ngươi đi ra học viện tiến vào Hồng Sắt Ước khắc, biến thành quan chỉ huy truy cầu thắng bại, hoàn toàn không để ý đến sinh mạng của binh sĩ thì hãy ném bằng tốt nghiệp Thần Tượng đi! Nếu không thể chấp nhận lý niệm này thì đi học viện khác!
- Ví dụ như...
Trên mặt Nam Môn Hướng Vinh lộ nụ cười lạnh băng, khinh thường, trào phúng:
- Thần Đô Chiến Tranh học viện chuyên ra danh tướng vĩ đại!
Trong phòng học yên tĩnh có thể nghe tiếng hít thở của mỗi người. Tất cả cúi đầu, suy tư lời Nam Môn Hướng Vinh nói. Hiếm khi Mộc Nột Chân Sách cất đi quạt, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226904/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.