Chương trước
Chương sau
- Thật là một đấm uy mãnh.
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt đứng ở cửa hang, nói:
- Nếu lúc đối chiến với Càn Thần Vũ thì chắc ngươi đã nhẹ nhàng đánh thắng đúng không? Nhưng vết thương của ngươi...
Đoạn Phong Bất Nhị chạy quanh người Càn Kình, băng vải rớt khỏi nhìn nắm tay hành động nhẹ nhàng, nắm đấm đánh ra khí thế hùng bá.
Đoạn Phong Bất Nhị liên tục gật đầu, nói:
- Điều này quá thần kỳ, hoàn toàn lành lại trong thời gian ngắn. Thể chất đặc biệt của ngươi tuyệt đối đừng nói với ai, nếu không thì đám Thần Bí Dược sư sẽ bỏ tiền mua sát thủ bắt ngươi về nghiên cứu. Tin tác các gia tộc lớn rất vui lòng hỗ trợ.
Càn Kình ngơ ngác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, thể chất đặc biệt?
- Ai mà không muốn có thể chất nhanh chóng lành vết thương.
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vai Càn Kình, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không nói ra bí mật này, đây là bí mật riêng giữa hai chúng ta. Ta thậm chí sẽ không nói với tên mặt trắng Thiết Khắc. Ta nghe nói thể chất như ngươi nếu bị Thần Bí Dược sư bắt thì kết cuộc...
- Chậc chậc.
Đoạn Phong Bất Nhị làm vẻ mặt vô cùng thê thảm, liên tục lắc đầu, nói:
- Thảm rồi, cực kỳ thảm.
Có loại thể chất này? Càn Kình nghi hoặc nhìn Đoạn Phong Bất Nhị lười biếng nằm trên cát. Càn Kình có đọc rất nhiều sách nhưng chưa từng nghe nói có thể chất này, xem ra trên đời còn rất nhiều chuyện hắn không biết.
- Tiếp theo có tính toán gì không?
Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu nhìn Càn Kình nằm bên cạnh mình, hỏi:
- Tiếp tục ở lại đây cho đến khi tu luyện thành mạnh nhất thiên hạ rồi mới rời khỏi?
- Ở lại đây có thể biến thành mạnh nhất trong thiên hạ sao?
Càn Kình trợn to mắt nhìn khuôn mặt Đoạn Phong Bất Nhị cực kỳ đẹp trai, nói:
- Không có cảm ngộ, không có kỳ ngộ, không có đủ loại gặp gỡ thì có thể biến thành mạnh nhất trong thiên hạ sao?
- Ba gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch chung cực cũng sẽ không để hậu bối trẻ tuổi vào chiến trường nhân ma, mặc cho bọn họ làm Dong Binh, Mạo Hiểm Giả.
- Có lý.
Đoạn Phong Bất Nhị im lặng nhìn Càn Kình nửa ngày, chợt cười nói:
- Ta nói này chiến hữu, nhìn kỹ thì ngươi cũng đẹp trai đấy.
Càn Kình trừng Đoạn Phong Bất Nhị, xoay người nhìn lên trời sao, lạnh nhạt nói:
- Ta định quay về Vĩnh Lưu thành.
- Vậy sao?
Đoạn Phong Bất Nhị gối đầu lên cánh tay, nhìn trời:
- Ta định ở lại đây một đoạn thời gian. Ta cảm giác một thời gian nữa trong Cổ Hoang Sa Hải này ta sẽ bùng nổ tăng cao thực lực rất lớn. Chờ khi nào ta càng mạnh hơn thì ta sẽ trở về tìm ngươi.
Càn Kình ngồi dậy nhìn Thiết Khắc xuống núi, còn có Phần Đồ Cuồng Ca đi theo sau lưng gã:
- Các ngươi thì sao?
- Ở lại.
Thiết Khắc nhìn bốn phía hoang vu, nói:
- Rất nhanh, ta sẽ đuổi kịp ngươi.
- Ở lại.
Phần Đồ Cuồng Ca khoanh chân ngồi, nói:
- Bây giờ chỗ này là hợp với ta nhất, ta sẽ nhanh chóng đuổi theo ngươi.
- Sao không hỏi ta?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngồi vào bãi cát, đầu gối lên vai Càn Kình, giống con mèo nhỏ nhìn hắn.
- Sao không hỏi ta?
- Nàng?
Càn Kình liếc ma nữ, cười bất đắc dĩ nói:
- Nàng có thể đi đâu? Nếu không ở lại thì là quay về ma tộc của nàng, hôm nào gặp nhau trên chiến trường giữa chúng ta tốt nhất đừng công kích nhau.
- Ta trở về ma tộc làm gì?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thẳng sống lưng nói:
- Ta còn chưa hiểu hết ngươi, chờ ta đi theo nghiên cứu ngươi, hoàn toàn thấu hiểu ngươi, ở trên chiến trường nhân ma tự tay bắt ngươi biến ngươi thành hoàng hậu của ta!
- Đi theo ta?
Càn Kình ngạc nhiên nhìn mỹ ma bên cạnh. Ma nữ này càng lúc càng to gan, dựa vào một ma đạo khí đã chạy lung tung trên đất Chân Sách hoàng triều, chẳng lẽ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không sợ bị người phát hiện sao? Thứ này đúng là có hiệu quả che giấu rất mạnh nhưng tuyệt đối không phải là che mắt hết mọi người.
Trên đời này thứ gì đều có thể dùng vật khác phá giải, nếu là ma đạo khí hoàn toàn không có sơ hở ma tộc đã cố gắng hết sức sản xuất hàng loạt phát cho các ma võ sĩ lén xâm nhập Chân Sách hoàng triều, khi đó sẽ tạo ra phá hoại lớn cỡ nào?
- Ngươi lo cho ta?
Độc nhãn gần sát chóp mũi Càn Kình, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lộ vẻ mặt mong chờ hỏi:
- Có phải mới nãy ngươi lo cho ta không? Sợ ta bị Hắc Long vệ Chân Sách hoàng triều bắt?
- Ta lo bị nàng liên lụy!
Càn Kình vung tay vội xoay người, đấu khí thổi đi hơi nóng trên mặt:
- Ta lo nàng? Ta chỉ đang nghĩ bán nàng cho Chân Sách hoàng triều thì có giàu được không
- Ta sợ quá. Hay là ta làm nô lệ cho ngươi, vậy thì ngươi đừng tố giác ta được không? Người ta mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm...
- Bà điên!
- Nhìn thẳng người ta rồi nói, nói sao thì người ta ở trong ma tộc xem như là mỹ ma.
- Xin lỗi, thẩm mỹ của nhân loại và ma tộc khác nhau, loại người như nàng là siêu xấu trong nhân loại.
- Vậy sao? Thế thì không ai thích người ta rồi, chỉ có thể đi theo ngươi... Chủ nhân...
- Ta nói này nữ ma, đừng buộc ta ra tay đánh ngất nàng!
- Đánh đi, chủ nhân đánh ta đi...
- Chiến hữu, ngươi có tiền đồ một chút được không? Bị một nữ ma đùa giỡn...
- Phi, ta mà bị đùa? Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đúng không đi theo ta, chúng ta một mình trong sơn động để nàng biết cái gì là nam nhân!
Đêm trăng, hoang mạc, một chuỗi thanh âm đầy sức sống thanh xuân phát tán bốn phía.

Tường thành to lớn, hùng vĩ, chắc chắn, mấy trăm năm sừng sững quanh Vĩnh Lưu thành hình thành một hành tỉnh uy nghiêm đặc biệt bảo vệ thành thị trung tâm.
Ba mươi người xếp hàng, lính gác mặc giáp da sáng choang, tray cầm trường thương, đại đao đứng trước cửa thành to lớn kiểm tra người ra vào thành thị.
Càn Kình ngồi trên lưng ngựa nhìn cửa thành trước mắt, hít sâu. Rời đi nơi này gần ba tháng, Càn Kình trải qua nhiều lần sinh tử.
Ba tháng trước Càn Kình đầy hào hứng xông đi Càn gia vì đón phụ thân, mang Hải Thanh Nhi đi. ết quả Càn Kình giết mấy Chiến Sĩ huyết mạch của Càn gia, chứng minh dù là Chiến Sĩ cùng tuổi trong gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch chung cực cũng có thể bị đánh bịa.
Nhưng bất đắc dĩ không hoàn thành mục tiêu đón phụ thân, Hải Thanh Nhi.
- Càn gia...
Càn Kình thở dài thườn thượt, nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy theo bên cạnh. Cuối cùng nữ ma này vẫn to gan đi theo Càn Kình.
- Ta sẽ lại đến, lần sau ta tuyệt đối sẽ không giống như vậy!
- Đứng lại, lấy ra... Là ngươi!
Chiến Sĩ vọt ra khỏi đội gác thành chợt trợn to súy lồi mắt, bên trong lóe tia kinh khủng, khí thế ngang ngược biến mất, thụt lùi ra sau.
Càn Kình nhíu mày suy nghĩ kỹ, đấy chẳng phải là một trong binh sĩ giữ thành lần trước khi đi vào thành cố ý khó xử La Thanh Thanh đó sao? Không ngờ sau ba tháng Càn Kình lại thấy gã tại đây. Nhưng hình như lần trước hắn không ra mặt, là Lôi Địch đứng ra giải quyết.
Ha ha... Càn Kình lắc đầu cười nhạt, không ngờ người này nhớ dai, hôm đó hắn chỉ vén mành thùng xe xem một chút đã bị gã nhớ mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.