Chương trước
Chương sau
- ... Là đấu tâm của hắn!
Mặt Càn Chiến Huyền nghiêm túc nói:
- Trước nay chưa có ai cô đọng đấu tâm dưới cảnh giới Tru Ma, chắc chắn là thủ đoạn đặc biệt Bàn gia bí mật nghiên cứu ra. Có lẽ chỉ có thể cô đọng đấu tâm trong thời gian ngắn, dù sau này nó sẽ tan biến cũng có tác dụng rất lớn với các Chiến Sĩ đại chiến sinh tử trên chiến trường.
- Đúng vậy.
Càn Vô Song đồng ý gật đầu liên tục, nói:
- Mấy năm nay Bàn gia chiêu lãm các nhân tài ở khắp nơi, xem ra thật sự có phát triển vượt mức tưởng tượng. Điều đáng sợ thật sự là đấu hồn. Đấu hồn giống như đấu tâm, đều có cảnh giới. Bọn họ nghiên cứu ra cô đọng đấu tâm đột phá cảnh giới thì có lẽ đấu hồn cũng có thể...
Càn Chiến Huyền nhẹ gật đầu, nói:
- Có lý. Ngươi đi tìm những Thần Bí Dược sư trong nhà, và cả Minh Văn Sư, kêu bọn họ nghiên cứu theo hướng này. Còn Càn Thành, tên phế vật dám kích động nhi tử đối đầu với Càn gia. Ta sẽ không để hắn chết, ta muốn hắn sống chính mắt nhìn thấy nhi tử của mình chết, nghe tin nhi tử chết! Ta muốn toàn bộ người Càn gia biết không thức tỉnh lực lượng huyết mạch thì chỉ có thể phục vụ cho Càn gia, rời khỏi Càn gia là không có đường ra!
Càn Vô Song gật đầu, sải bước đi vào trong viện, bản năng ngoái đầu nhìn cửa đóng chặt. Càn Kình? Hừ, thứ ngu xuẩn bị Bàn gia sử dụng như đao kiếm! Không biết hắn đã chết chưa?
- Phụ thân... Ta còn chưa chết được.
Càn Kình lắc lư đứng trước mặt Càn Thành, cố nặn nụ cười. Cơ mặt giật giật kéo theo vết thương trên người hóa thành đau rất, kẽ răng hít khí lạnh vào lá phổi.
- Vui vẻ không?
Càn Thành run run nâng hai tay ôm mặt Càn Kình, nói:
- Nhi tử, ngươi là sự kiêu ngạo của ta.
Càn Kình khẽ ừ:
- Ừm!
Hai đầu gối chậm rãi cong quỳ xuống trước mặt Càn Thành.
Đối diện Càn Chiến Huyền mạnh mẽ, không quỳ! Thân thể bị trọng thương cỡ nào cũng quyết đứng, đứng thẳng sống lưng! Cho dù chết cũng phải là cái chết khí phách tiến tới. Nhưng đối mặt phụ thân...
Nước mắt và máu hòa vào nhau chảy dọc gò má Càn Kình. Mấy ngày nay gặp đủ chuyện, Càn Kình nhớ lại quá khứ, càng cảm thấy có lỗi với phụ thân lựa chọn im lặng.
- Khóc cái gì? Cảm thấy có lỗi với ta?
Bàn tay cằn cỗi như vỏ cây của Càn Thành nhẹ vỗ mái tóc nhuộm máu, nói:
- Ta là phụ thân của ngươi, không cho ngươi cuộc sống như Vô Thiên đã là có lỗi với ngươi, sao ta có thể cản trở lý tưởng, cuộc đời của ngươi?
Mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lóe tia sáng kỳ dị. Lúc mới gặp mặt Càn Chiến Huyền, bởi vì gã là phụ thân của Càn Kình nên Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mới cố ý tiếp cận chứ không xem trọng lão nhân không có chút thực lực. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không ngờ lúc này Càn Thành cho người cảm giác tuy gã không có lực lượng nhưng lại tràn ngập lực lượng mênh mông. Mấy câu nói đơn giản có sức nặng hơn cả Đại Ma Vương bệ hạ.
- Nhi tử, phụ thân sẽ không nói đạo lý lớn gì.
Càn Thành giơ hai tay dìu Càn Kình đứng lên, trầm giọng nói:
- Ngươi nhớ kỹ, đã lựa chọn thì đừng hối hận. Hối hận là có lỗi với bất cứ ai từng trả giá vì người, cũng có lỗi với chính ngươi!
- Chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi?
Bàn Hoành Cơ quay đầu nhìn xung quanh, nói:
- Càn Kình bị thowng không nhẹ, nên tìm chỗ nào cho hắn bôi thuốc.
Càn Thành lộ vẻ mặt khó xử. Càn Thành có thể vô điều kiện ủng hộ Càn Kình nhưng rời khỏi Càn gia? Lần trước Càn Chiến Huyền đã tuyên bố Càn Thành không thể đi, nếu cố chấp rời đi thì gia chủ bá đạo kia sẽ giết luôn Càn Kình, dù thân phận như xà hoàng cũng không tiện che chở hắn nữa.
- Chiến Huyền huynh!
Bàn Hoành Cơ bỗng nổi lên đấu khí rống to, thanh âm hùng hồn văng vẳng trên bầu trời:
- Cho mượn Càn Thành nhà ngươi một ngày được không?
Dinh thự Càn gia rộng lớn thâm sâu truyền ra thanh âm uy nghiêm của Càn Chiến Huyền:
- Được.
Bàn Hoành Cơ quay đầu nhìn Càn Kình, mỉm cười hỏi:
- Có biết tại sao hắn cho ta mượn phụ thân của ngươi không?
Càn Kình bình tĩnh nhìn Bàn Hoành Cơ mấy giây:
- Thực lực? Thế lực?
- Thế lực.
Bàn Hoành Cơ cười rất vui vẻ, nhìn Càn Thành nâng Càn Kình đi hướng xe ngựa Đoạn Phong Bất Nhị thuê, chậm rãi bước vào trong.
- Thực lực chỉ là một phần, thế lực chiếm sức nặng rất lớn. Chỉ có thực lực thì không đủ, nếu như ngươi có đủ thế lực là có thể tiếp xúc đến hoàng tộc.
Hoàng tộc? Càn Kình nửa nằm trên đệm êm, ngẩn người. Tuy Chân Sách hoàng tộc không phải tộc Chiến Sĩ huyết mạch nhưng trời sinh có đầu óc thông minh, cùng với cái gọi là khí chất vương giả theo lời Ngâm Du Thi Nhân. Chỉ có bọn họ ở giữa điều đình mới khiến ba gia tộc thức tỉnh huyết mạch chung cực chung sống hòa bình.
Chân Sách hoàng tộc! Bất cứ quốc dân nào hiểu lịch sử cũng vô cùng cảm kích gia tộc này. Trước khi Chân Sách hoàng tộc xuất hiện, gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch nhân loại ma sát nhau, giết người như cơm bữa.
Chân Sách hoàng tộc xuất hiện, các gia tộc huyết mạch nhân loại mới trở về bình tĩnh, một lòng đối ngoại.
- Đúng, chính là hoàng tộc.
Bàn Hoành Cơ cựa người để mình thoải mái ngồi trong đệm mềm, nói:
- Nếu ngươi có đủ thực lực, La Kìnthl là có thể thông qua quan hệ với hoàng tộc, khiến hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ để Càn gia thả phụ thân ngươi.
- Hoàng tộc... Thánh chỉ...
Càn Kình lầm bầm:
- Càn gia... Thế lực...
- Tuy nói hoàng tộc hầu như không can thiệp chuyện nội bộ các đại gia tộc nhưng chỉ một ha ha ha ha ha ha... Càn Thành thì...
Bàn Hoành Cơ cười, nhún vai nói:
- Chắc không khó.
Càn Kình cười gượng. Vốn xà hoàng Bàn Hoành Cơ định nói là người dắt ngựa nho nhỏ đúng không? Thật làm khó cho gia chủ gia tộc mười Chiến Sĩ huyết mạch này quan tâm một tiểu nhân vật như hắn. Mặc kệ Bàn Hoành Cơ có lý do gì, Càn Kình thấy rõ ràng sự giúp đỡ.
- Còn về thế lực...
Bàn Hoành Cơ vén rèm cửa sổ nhìn đường phố, nói:
- Đó không chỉ là năng lực chiến đấu của cá nhân ngươi mà là đoàn thể lớn, ví dụ như gia tộc. Mấy năm nay thế lực gia tộc các nơi đều đã thành hình, muốn đơn độc xây dựng đại thế lực là rất khó, trừ phi...
Càn Kình nhỏ giọng hỏi:
- Tòng quân?
Bàn Hoành Cơ cười toe toét. Nói chuyện với ngươi thông minh có ích nhất là không tốn nhiều nước miếng.
- Không sai! Chính là quân công! Tòng quân, trở thành đại tuonwgs quân đội, sau đó thành lập quân đoàn của mình là có thể xây dựng thế lực gia tộc khổng lồ, như là...
Phần Đồ Cuồng Ca mỉm cười. Đây chính là cách Phần Đồ thế gia nổi lên, tuy nhiều người muốn bắt chước nhưng ít có ai làm thành công.
Toàn quân không phải một mình ngươi đánh là được, ngươi phải hiểu điều phối quân đội, hiểu chiến thuật, chiến lược, hiểu cách biến chiến tranh thành nghệ thuật, hiểu cách làm sao để quân nhân lấy ngươi làm trung tâm tự hào.
Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Có lẽ lần này trọng thương này khiến thực lực Chiến Sĩ của ngươi tăng tiến chậm.
Lần này Càn Kình bị thương quá nặng, e rằng có tu dưỡng hồi phục cũng sẽ để lại vết thương ẩn, cả đời không đạt tới bước như Lôi Địch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.