Chương trước
Chương sau
Càn Thần Phong nghe mấy tộc nhân Càn gia bẩm báo, nhanh chóng đến bên Càn Chiến Huyền.
Càn Thần Phong thì thầm vào tai Càn Chiến Huyền:
- Gia chủ, vẫn không tìm thấy tung tích của Càn Vô Tâm.
- Càn Vô Tâm?
Càn Chiến Huyền bá đạo trừng mắt nói:
- Ta cần gì biết chết sống của phế vật đó? Nếu hắn chết thì kệ, ta lo là Vô Thiên, Vô Thiên! Ngươi nên biết điều này!
Càn Thần Phong gật đầu, lùi ra sau. Càn Vô Thiên được gọi là có tư chất ngang ngửa với thiên tài Chiến Sĩ huyết mạch Càn Vô Song, cùng là một chân bước vào trận nghi thức thức tỉnh đã lập tức dẫn đến thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương, Chiến Sĩ siêu thiên tài.
Không cần biết Càn Vô Thiên cuối cùng có cơ hội thức tỉnh chung cực không, ít nhất trong mắt cường giả trưởng bối Càn gia thì gã có khả năng thức tỉnh thiên cực.
Một sức chiến đấu quan trọng trong tương lai Càn gia lại bị Càn Vô Tâm dụ dỗ rời đi. Càn Thần Vũ lắc đầu. Nếu như ta là gia chủ, tìm thấy Càn Vô Tâm lập tức giết ngay. Càn gia không thiếu Chiến Sĩ huyết mạch, giết một, hai người mà có thể chấn nhiếp người khác thì ngại gì?
Trong không khí yên lặng, Càn Thần Vũ ho khan:
- Khụ.
Trước cửa Càn gia, mọi người tập trung ánh mắt vào Càn Thần Vũ.
Càn Thần Vũ bị bọn họ nhìn chằm chằm thì hơi khó chịu. Càn Thần Vũ đường đường là cường giả thức tỉnh thiên cực huyết mạch Tinh Linh Vương vậy mà bây giờ phải phát ngôn chiến đấu cho đám tiểu bối. Điều này gây khó khăn cho Càn Thần Vũ, nhưng hôm nay trong số người đứng ngoài cửa trừ gia chủ Càn Chiến Huyền ra chỉ có gã là đủ tư cách trấn nhiếp.
- Hai tháng trước có mấy tiểu bối trẻ tuổi dốt nát từng gây rối trước cửa Càn gia ta.
Càn Thần Vũ chậm rãi lên tiếng:
- Gia chủ nhân từ, cho bọn họ hai tháng sám hối sai lầm, bây giờ đã đến lúc...
Bàn Hoành Cơ lộ vẻ mặt cười lạnh, lắc đầu. Càn Thần Vũ đúng như trong tư liệu, có thực lực không tệ nhưng không có khí phách tương ứng. Một hồi thì tự tôn thân phận thức tỉnh thiên cực, một lúc phát ngôn bôi phấn cho Càn gia.
Nói nhảm nhiều làm gì? Chuyện rất đơn giản, Càn Kình đón phụ thân của hắn, là người nhà các ngươi khinh thường hắn muốn đánh lộn dạy một trận kết quả bị người ta cho ăn đòn.
Thế là Càn gia các ngươi tức giận, mấy người chạy ra đánh với Càn Kình kết quả đều thua.
Rồi gia chủ của các ngươi ra, trọng thương Càn Kình, dùng thân phận gia chủ tuyên bố khiến Càn Thành, người vốn có thể rời bỏ Càn gia cả đời phải ở lại Càn gia.
- Thần Vũ, được rồi.
Càn Chiến Huyền nhíu mày lộ vẻ khó chịu. Chuyện này cần gì nói nhiều? Chuyện nhỏ đó Càn Chiến Huyền ta không dám gánh vác sao? Chuyện nhỏ như vậy mà còn tìm cớ này nọ, tâm tính như thế nếu gặp phải cường giả cùng trình độ dù có đánh một trăm lần thì Càn Thần Vũ sẽ thua hết. May mắn không có nhiều cường giả thức tỉnh thiên cực, nếu không thì...
Càn Chiến Huyền khẽ thở dài:
- Khiến hai bên ra sân đi.
Càn Thần Vũ bị cắt lời trong lòng càng khó chịu hơn, gã định nói đến giai đoạn phấn khích tăng cao sĩ khí cho Càn Vô Thanh, đè ý chí chiến đấu của Càn Kình xuống.
- Vậy thì...
Đoạn Phong Bất Nhị đánh gãy lời Càn Thần Vũ:
- Chờ một chút... Chờ một chút.
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn Càn Chiến Huyền đứng trên bậc thang, nói:
- Ta nói này, gia chủ của Càn gia. Nếu là chiến đấu thì chúng ta chơi lớn một chút đi? Cá nhân ta đề nghị nếu như Càn Kình đánh thắng thì các ngươi thả Càn Thành đại thúc. Nếu Càn Kình...
- Chàng trai.
Càn Chiến Huyền cười nhạt át lời Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Hình như ngươi chưa rõ nơi này rốt cuộc là ai làm chủ. Đánh hoặc không do ta quyết định, có cược hay không cũng tùy lòng ta. Đánh cuộc cái gì càng là do ta nghĩ. Được rồi, ngươi xuống đi.
Càn Kình thẳng sống lưng nhìn Càn Chiến Huyền đứng trên đài cao, đây chính là uy quyền sinh ra từ thực lực, thế lực.
- Hôm nay là quyết đấu sao?
Bên ngoài đám đông chợt có một con chiến mã khựng vó lao nhanh, người đứng ngoài cùng ngoái đầu lại thấy kẻ ngồi trên lưng ngựa thì né sang bên cạnh. Nhiều người quay đầu nhìn kẻ lên tiếng sau đó tách ra hai bên đường.
Càn Vô Song!
Tại Càn thành phải biết hai người, một là gia chủ của Càn gia hiếm khi lộ mặt, Càn Chiến Huyền. Người kia là được Càn gia, thậm chí nguyên Càn thành ký thác hy vọng vô hạn có khả năng trở thành Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất, Càn Vô Song.
- Càn Vô Song trở về!
- Càn Vô Song trở về!
- Càn Vô Song trở về!
Đám đông đứng xem xôn xao. Không ai trong Càn thành không biết mặt Càn Vô Song nhưng chẳng ai biết tung tích của gã.
Càn Vô Song là có khả năng trở thành Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất, nằm trong danh sách Ám bộ ma tộc muốn ám sát nhất, tung tích được giữ bí mật cao độ. Trừ cao tầng nhất của Càn gia biết ra, thậm chí quân bộ cũng không có tư cách tìm hiểu.
Giữ bí mật kín như vậy vì đã trả cái giá cực đắt. Từng có một người thuộc gia tộc Tam Đầu Hoàng Kim Long có hy vọng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất, chính vì quá nhiều người biết tung tích nên Ám bộ trả giá mất ba mươi mấy thành viên tiêu diệt Chiến Sĩ huyết mạch Tam Đầu Hoàng Kim Long theo lý luận là mạnh nhất.
Thế hệ đó trong gia tộc Tam Đầu Hoàng Kim Long không ra Chiến Sĩ có lực lượng huyết mạch chung cực nữa.
Tất nhiên ma võ sĩ có lực lượng huyết mạch chung cực của ma tộc thế hệ đó, lực lượng huyết mạch Bất Tử quân vương cũng bị Hắc Long vệ của Chân Sách hoàng triều trả giá bốn mươi mấy sinh mạng giải quyết.
Từ sự kiện lần đó, người của ma tộc, Chân Sách hoàng triều có hy vọng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất đều được giữ bí mật tung tích nghiêm ngặt nhất, vì phòng ngừa bị đối phương biết sẽ ám sát.
Càn Kình quay đầu nhìn Càn Vô Song. Ba năm không gặp, Công Hội Thiết Tượng cùng lứa cao hẳn ra, cơ bắp rắn chắc hơn. Không biết có phải vì lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương ảnh hưởng hay không, trước kia diện mạo của Càn Vô Song còn hơi thô kệch nhưng giờ cho người mỹ cảm nho nhã.
- Gia chủ.
Càn Vô Song nhìn Càn Thành định đứng dậy, mim cười nhảy xuống ngựa, nhẹ gật đầu với Càn Chiến Huyền.
- Ta đã trở về.
- Cảm giác thế nào?
- Không hứng thú.
Càn Vô Song lắc đầu, nói:
- Lần này tin tức sai lầm, Ám bộ chỉ phái hai Ám bộ nhị tinh, bị ta tùy tay một nhát kiếm giết rồi.
- Hai Ám bộ nhị tinh?
Càn Chiến Huyền nhíu mày, vẫy tay ý bảo Càn Vô Song đến bên cạnh mình.
Càn Chiến Huyền hỏi:
- Tình báo sai dữ vậy?
Càn Vô Song chậm rãi đi tới, lúc lướt qua Càn Vô Thanh chợt lên tiếng:
- Vô Thanh, một thời gian không gặp đã trưởng thành nhiều, rất tốt! Tiếp tục cố gắng, ngươi sẽ trở thành Chiến Sĩ xuất sắc.
Càn Vô Thanh mặt không biểu tình nhìn Càn Kình, khẽ đáp lại Càn Vô Song:
- Ta sẽ vượt qua ngươi!
- Vậy sao?
Càn Vô Song nhướng mày, cười tiêu sái nói:
- Ta rất trông chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.