Chương trước
Chương sau
Một, hai trăm Chiến Sĩ huyết mạch tinh anh, có tiền đồ nhất Bàn gia bị rút khỏi chiến trường nhân ma, mang theo đủ loại dược tề cao cấp tiến vào Cổ Hoang Sa Hải bí ẩn. Mỗi một, hai năm một lần đặc huấn đối kháng thiên nhiên thì khi đó...
Bàn Hoành Cơ chỉ tưởng tượng đã khó thể khống chế cảm xúc hưng phấn lan tràn. Khi đó dù gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà không ai thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực thì Bàn gia vẫn sẽ trở thành quân đoàn mạnh nhất Chân Sách hoàng triều.
Huống chi... Bàn Hoành Cơ liếc chỗ bãi cát có Càn Kình. Thanh niên Thần Bí Dược sư luôn sáng tạo kỳ tích. Đoạn Phong Bất Nhị ở bên cạnh hắn, nếu đến thức tỉnh thiên cực mà không thể đột phá bình cảnh thì chẳng lẽ hắn sẽ không giúp đỡ sao?
- Đáng tiếc, ta không thể rời khỏi chỗ tối bảo vệ Càn Kình, nếu không thì...
Bàn Hoành Cơ đưa mắt nhìn sâu trong Cổ Hoang Sa Hải, nhỏ giọng nói:
- Ta từng tiến vào Cổ Hoang Sa Hải gần ngàn dặm nhưng chưa gặp phải chuyện gì giống hôm nay. Thiếu nữ kia cho ta cảm giác rất quái dị, tại sao khi ta trông thấy nàng thì có cảm xúc muốn giết nàng ngay?
Mặt Bàn Hoành Cơ lộ vẻ khó hiểu, lật người nằm trên cát nhìn lên trời. Cảm giác e ngại sao? Buồn cười. Đường đường là đệ nhất cường giả gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà mà sợ một tiểu nha đầu?
Nhưng nàng kia có năng lực gì? Tại sao ta chưa từng gặp? Nàng phát ra đấu khí làm người ta thấy ghét, ma pháp trận trên trán nàng là gì?
- Là cái gì?
A Khắc Nạp Thập cầm đao điêu khắc nhanh chóng khắc hao văn phồn ảo trên tấm thuẫn kim loại Bố Lai Khắc đại thúc đã đúc xong.
A Khắc Nạp Thập không ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi vẽ nó ra đi.
Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn trên trán ma pháp trận là một ma pháp trận cực kỳ phức tạp, tỉ mỉ.
Càn Kình nghiên cứu ma pháp trận này đã một thời gian, biết sai biệt một chút về hoa văn thì ở trong mắt Minh Văn Sư đỉnh cao sẽ là ma pháp trận khác.
Một phút... Mười phút... Một canh giờ... Hai canh giờ...
A Khắc Nạp Thập tò mò đặt đao điêu khắc xuống. A Khắc Nạp Thập biết rõ lực khống chế, trí nhớ của Càn Kình, nếu là ma pháp trận bình thường thì hắn không thể nào vẽ lâu như vậy được.
Chỉ có một khả năng, đó là ma pháp trận rườm rà, tỉ mỉ vượt quá sức Càn Kình.
Càn Kình cẩn thận vẽ, tuy không phải khắc trên kim loại, chỉ là sa bàn luyện tập cho học đồ sử dụng nhưng hắn vẽ ma pháp trận rất khó khăn càng đừng nói đến khắc trên kim loại.
- Cái này...
Đôi mắt tò mò của A Khắc Nạp Thập lóe tia nghiêm túc, ngồi bên cạnh Càn Kình, vươn tay giật lại đao khắc trong tay hắn. A Khắc Nạp Thập nhanh chóng vẽ ma pháp trận cần thời gian dài mới hoàn thành được.
Một bức, hai bức, ba bức...
Ma pháp trận cực kỳ giôpngs nhau nhưng bên trong có ma pháp trận khác nhau, từng cái liên tiếp xuất hiện trước mặt Càn Kình.
Bức thứ năm...
Mắt Càn Kình sáng lên.
Đúng rồi, chính là nó! Ma pháp trận trên trán Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn là cái này, không sai được!
Bức thứ bảy...
Tay Càn Kình toát mồ hôi lạnh. Đây... Đây chính là ma pháp trận trên trán Hải Thanh Nhi! Phỏng đoán từ bàn tay của A Khắc Nạp Thập thì ma pháp trận trên trán Hải Thanh Nhi cao cấp hơn Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn nhiều.
- Như thế nào? Là bức này?
Trên khuôn mặt trẻ con của A Khắc Nạp Thập lộ vẻ cẩn thận, nghiêm túc chỉ có khi người trưởng thành gặp chuyện lớn. A Khắc Nạp Thập chỉ vào Đại Ma Pháp Sư thứ bảy.
Càn Kình gật đầu, cũng chỉ vào bức thứ năm, ma pháp trận trên trán Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn.
- Ngươi muốn biết đây là cái gì?
Ánh mắt A Khắc Nạp Thập sắc bénn hư thanh đao khắc, trên mặt còn sót lại biểu tình con nít.
A Khắc Nạp Thập hỏi:
- Ngươi từng thấy nó xuất hiện trên trán một bộ xương đúng không? Cái kia là trên thân thể trông như người sống đúng không?
Thân thể trông như người sống?
Da đầu Càn Kình mát lạnh, trông như và người sống thật sự là hai loại khái niệm, hắn phân biệt ra được.
A Khắc Nạp Thập nhìn phản ứng của Càn Kình, gật đầu lầm bầm:
- Xem ra ngươi thật sự nhìn thấy thứ đó.
Càn Kình lo âu nhỏ giọng nói:
- Đây là... Những thứ gì?
- Ngươi nói đi.
A Khắc Nạp Thập trợn mắt hỏi ngược lại Càn Kình:
- Ngươi cảm thấy mấy cái này là gì? Vong linh, đó là vong linh.
- Vong linh?
Càn Kình phản ứng y như người Bàn gia thấy việc làm của hắn, giật mình nhìn A Khắc Nạp Thập.
Càn Kình bật thốt:
- Không thể nào, không thể nào có vong linh! Người đã chết sẽ trở về ôm ấp của Tinh Thần, không thể nào...
A Khắc Nạp Thập bình tĩnh nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi muốn phủ định vong linh tồn tại? Hay tin tưởng vong linh tồn tại nhưng cố gắng chối bỏ?
Càn Kình ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt búng ra sữa của A Khắc Nạp Thập, người run rẩy. Nếu chỉ gặp Lộ Tây Pháp Nghịch Hàn thì có lẽ Càn Kình sẽ vui lòng thừa nhận trên đời có vong linh. Vong linh bí ẩn tuy bị Ngâm Du Thi Nhân gọi là tà ác nhưng nó bí ẩn khiến người muốn chạm vào trái cấm.
Hiện nay Càn Kình không muốn tin tưởng trên đời tồn tại vong linh. Nếu thật sự có vong linh, nếu ma pháp trận này đại biểu cho vong linh thì Hải Thanh Nhi... Là cái gì?
- Những ma pháp trận này mỗi một cái đại biểu cho một lực lượng vong linh.
A Khắc Nạp Thập chỉ vào ma pháp trận thứ nhất, nói:
- Đây là ma pháp trận vong linh yếu nhất, cấp thấp nhất, bình thường chỉ có trên bộ xương bị thiếu nhiều xương cốt.
- Cái này tốt hơn tầng chót nhất một chút. Cái thứ năm ngươi biết không quá tốt, nó thuộc tác phẩm thất bại. Vốn nên là giữ lực lượng lúc sống đến vĩnh viễn nhưng nó thất bại, sẽ trôi đi theo thời gian, lực lượng khi còn sống sẽ dần mất.
- Cái thứ bảy...
A Khắc Nạp Thập gật gù nói:
- Chắc ngươi chưa đấu với nàng, nếu không thì ngươi sớm chết rồi. Nó được gọi là văn chương hoàng hậu vong linh. Có nghe thấy không? Là văn chương, không phải ma pháp trận bình thường.
Càn Kình cảm giác như bị mấy trăm, hàng ngàn tia chớp đánh trúng. Văn chương, không ngờ là văn chương. Một phù văn có thẻ diễn biến ra hơn mấy trăm thậm chí hàng vạn ma pháp trận, bởi vậy muốn học hiểu một phù văn làm Phù Văn Sư tốn cả đời.
Một văn chương do mấy phù văn khác trải qua các cách sắp xếp khác nhau sinh ra.
Nếu nói ma pháp trận là Chiến Sĩ thì phù văn là Chiến Sĩ Phục Ma, Tru Ma, địa vị văn chương tương đương với nhập thánh.
- Thật sự... Tồn tại vong linh...
Càn Kình ngạc nhiên nhìn A Khắc Nạp Thập. Nếu là người khác nói ra vong linh thì Càn Kình còn phản bác được nhưng người trước mắt là A Khắc Nạp Thập, Phù Văn Sư mạnh nhất trong thôn. Biểu tình lạnh nhạt, giọng điệu kiên quyết tuyệt đối không phải đang đùa.
- Vong linh...
Cảm xúc của Càn Kình giảm đến thấp nhất:
- Cũng biết dùng phù văn? Ta nhớ người từng nói bất cứ phù văn nào cũng chỉ là một cái khóa phồn ảo, chỉ cần tìm ra chìa khóa là có thể mở ổ đúng không?
- Dĩ nhiên vong linh biết dùng phù văn.
A Khắc Nạp Thập bò lên cái ghế cao hơn nàng, hai chân đung đưa trong không khí.
- Nếu ngươi biết vong linh đến từ đâu thì sẽ không thấy lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.