Chương trước
Chương sau
Bàn Hoành Khánh cười gằn nói:
- Chỉ bằng vào các ngươi có thể ngăn được ta?
Lực lượng huyết mạch nhanh chóng mở ra trong người Bàn Hoành Khánh, đấu khí Hàng Ma cửu chiến dâng trào tràn ra.
- Dựa vào thực lực của các ngươi không thể ngăn ta! Đừng cản ta làm việc cho gia tộc, nếu không thì ta lấy tội danh các ngươi phản bội gia tộc...
- Bàn Hoành Khánh trưởng lão, ngươi muốn làm gì với bốn người mới mở ra lực lượng huyết mạch, tương lai của gia tộc?
Thanh âm trầm thấp đầy uy nghiêm như sấm truyền vào từ cửa đại sảnh, chậm rãi vang vọng khắp phòng.
Người Bàn Hoành Khánh run lẩy bẩy, mới hình thành chiến thân huyết mạch chớp mắt biến mất sạch, gò má hồng hào trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán. Cổ Bàn Hoành Khánh như có cây thép, từng chút một quay đầu nhìn hướng cửa, thất thanh nói:
- Hoành Huyền trưởng lão...
Hoành Huyền trưởng lão?
Bàn Mộng Vân ngẩng đầu nhìn hướng cửa. Ánh sáng chói mắt tràn ngập cửa vào, một bóng đen to lớn che hơn một nửa ánh sáng, làn da hồng hào thoạt trông chưa đến bốn mười tuổi làm người ta khó tin đây là lão nhân hơn sáu mươi.
Khóe mắt rũ xuống hai bên, con ngươi bắn ra tia sắc bén như hùng ưng.
Trong khoảnh khắc Bàn Mộng Vân có ấn tượng ban đầu với trưởng lão nội đường gia tộc từng nghe đồn đại này. Mắt ưng, thân gấu, khí thế. Bàn Hoành Khánh so sánh với lão thì như con chó con cố gắng giống con cọp nhưng cuối cùng chỉ là sủa bậy.
Ba Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi đánh giá đệ nhất trưởng lão nội đường trong tin đồn. Đồn rằng trừ mấy thái thượng trưởng lão ra, lão có địa vị đệ nhất trưởng lão chỉ đứng sau gia chủ của Bàn gia Bàn Hoành Cơ, được gọi là thân huynh đệ cánh tay đắc lực của Bàn Hoành Cơ.
Bàn Hoành Huyền long hành hổ bộ đi tới. Bàn Hoành Khánh vội khom lưng lùi sang bên, không dám thở mạnh, trán nhỏ đổ mồ hôi nhỏ giọt xuống đất. Nếu nói đuổi Càn Kình đi sẽ bị trách pahjt vì sai sót thì mới rồi gã nói lung tung đòi giết bốn thanh niên là tội lớn xúc phạm gia quy của gia tộc.
Bàn Hoành Huyền không thèm nhìn Bàn Hoành Khánh hay bốn Chiến Sĩ trẻ tuổi, đi tới trước quầy, khom lưng vuông góc chín mươi độ, đứng thẳng thì tay gõ vị trí trái tim, biểu tình nghiêm túc nói:
- Lâm phó hội trưởng, Bàn Hoành Huyền xin lỗi người thay cho trưởng lão Bàn Hoành Khánh mới rồi ngang ngược.
Bàn Mộng Vân nhìn Bàn Hoành Huyền cúi đầu, khom lưng sau đó đứng thẳng, phát hiện vị trưởng lão này không vì cúi đầu trước Chiến Sĩ có thực lực thấp hơn lão rất nhiều, có thể dùng ngón tay nghiền chết mà có vẻ yếu thế hơn.
Ngược lại khi Bàn Hoành Huyền cúi đầu xong, Bàn Mộng Vân cảm giác khí thế của trưởng lão này bàng bạc vô tận như Cổ Hoang Sa Hải, đây mới là khí thế thật sự.
Lâm A Mỗ nhẹ gật đầu, nói:
- Xin chào Hoành Huyền Trưởng lão.
- Lâm phó hội trưởng.
Bàn Hoành Huyền móc ra một tấm thiệp vàng khỏi ngực, hai tay đưa lên, nhẹ giọng nói:
- Ta đại biểu gia chủ đại nhân gửi lời mời đến Lâm phó hội trưởng, hy vọng người có thời gian đi Bàn gia gặp mặt gia chủ đại nhân.
Tấm thiệp màu vàng? Bàn Hoành Khánh cảm thấy mắt tối sầm, thiên địa chao nghiêng. Gia... gia chủ đại nhân đưa ra thiệp vàng!
Thiệp của Bàn gia chia ba loại, đồng, ngân, kim. Trừ hoàng tộc, ba gia tộc chung cực, mười gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch ra chưa từng phát thiệp vàng với người khác, đó là lời mời quy cách cao nhất.
Thiệp vàng đại biểu gia chủ chú trọng người và việc, chuyện lần này hiển nhiên rất được gia chủ chú trọng.
Đôi tay Lâm A Mỗ run run nhận lấy thiệp vàng, đây là lời mời quy cách cao nhất. Càn Kình, rốt cuộc thanh niên này làm gì mà khiến gia chủ của Bàn gia Bàn Hoành Cơ chú ý đến thế? Lại còn đưa ra thiệp với quy cách cao nhất mời phó hội trưởng Công Hội Chiến Sĩ.
- Không biết bây giờ Lâm phó hội trưởng có thời gian không?
Bàn Hoành Huyền mỉm cười lễ độ, thân thiện giơ tay làm tư thế mời lên ngựa.
Lâm A Mỗ cười gật đầu, lòng thầm kinh ngạc. Tiểu tử Càn Kình có lai lịch gì? Phản ứng của Bàn gia đều nằm trong dự tính của hắn. Có thể nói nguyên gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà đang bị Càn Kình sử dụng sợi chỉ vô hình dắt mũi đi.
Một tiểu Chiến Sĩ không có danh tiếng gì thế nhưng khiến nguen Bàn gia đi theo nước bước của hắn, để thanh niên tiếp tục phát triển thì sẽ có tương lai gì? Hồng Lưu Chiến Bảo thật là may mắn có được Chiến Sĩ trẻ tuổi giỏi như vậy, lập tức tăng hắn làm chấp sự, khiến người thật hâm mộ.
Bàn gia, gia tộc mười Chiến Sĩ huyết mạch, bá chủ Vô Hạn thành. Người có thể vào ngoại đường Bàn gia đều có địa vị, thế lực nhất định hoặc là có thực lực.
Nội đường? Trừ Chiến Sĩ Bàn gia đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà, người có thể đi vào không ai không tay nắm quyền cao, là đại nhân vật, cường giả danh dương thiên hạ.
Chính sảnh nội đường Bàn gia là nơi tiếp đãi khách nhân tôn quý nhất, dù là Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà cũng có nhiều người suốt đời không thể vào trong chính sảnh này.
Lâm A Mỗ ngồi trên ghế hoàng kim trong chính sảnh, nhìn bốn phía, vẫn có cảm giác không chân thực. Lão được ngồi trên ghế khách quý chính sảnh của Bàn gia có quy cách cao nhất, uống trà thơm trị giá trăm miếng kim tệ.
Nằm mơ? Lâm A Mỗ cười cười. Trước kia lão có nằm mơ cũng không dám mộng như vậy, không ngờ lão thật sự sẽ ngồi tại đây.
Bàn Hoành Khánh gục đầu, ủ rũ quỳ ngoài cửa chính sảnh, không dám thở mạnh, trán không ngừng toát mồ hôi chảy xuống đất.
Bàn Mộng Vân nghi ngờ phải chăng gã nằm mơ? Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà mới thức tỉnh lực lượng huyết mạch dựa theo quy định của gia tộc có thể gặp gia chủ một lần, được nghe khen nhưng chỉ ở trong thiên thính, không ai nhận được gia chủ tiếp kiến tại chính sảnh.
Càn Kình, Càn Kình! Bàn Mộng Vân từ từ co nắm tay. Cuộc đời Bàn Mộng Vân biến đổi lớn như vậy tất cả đều đến từ Chiến Sĩ trẻ tuổi Càn Kình bí ẩn.
Bên ngoài chính sảnh, cửa sân gần đó từ từ mở ra. Lâm A Mỗ trông thấy gia chủ của Bàn gia Bàn Hoành Cơ trong tin đồn.
Không bao nhiêu người thấy mặt Bàn Hoành Cơ nhưng trong gia tộc huyết mạch Cửu Đầu Xà này khi gặp Bàn Hoành Cơ, dù trước đó chưa từng thấy gã vẫn sẽ nhận ra ngay. Người trước mắt nhất định là gia chủ của Bàn gia Bàn Hoành Cơ trong tin đồn.
Vóc dáng trung đẳng, vai rộng, eo hơi nhỏ, dáng người tam giác ngược hơi hoàn mỹ, đôi tay vung vẩy có lực, khuôn mặt thô kệch đẹp nam tính làm người ta dễ hiểu lầm Bàn Hoành Cơ là nam nhân đơn thuần, sang sảng, bỏ qua trí tuệ siêu thông minh, sức phán đoán sắc bén của gã.
Nếu nói Bàn Hoành Huyền cho người cảm giác mãnh hổ vua núi rừng thì Bàn Hoành Cơ là rồng bay lên chín tầng mây thiên, nhìn xuống chúng sinh.
Lâm A Mỗ vội đứng dậy. Bàn Hoành Cơ mỉm cười, không giả dối khách sáo gì nhiều, nhẹ nâng tay lên.
- Ngồi đi.
Bàn Hoành Cơ ngồi xuống, hai tay gác lên tay vịn ghế hoàng kim, nhìn lướt qua mọi người có mặt, tập trung nhìn vào Lâm A Mỗ.
- Lần này mời phó họi trưởng đến là vì muốn biết chỗ ở của Chiến Sĩ trẻ tuổi tên gọi Càn Kình, chắc bây giờ Lâm phó hội trưởng nói được rồi.
Dứt khoát, quyết đoán, chẳng có một chút khách sáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.