Chương trước
Chương sau
Có nhiều cư dân Càn Thành dùng ánh mắt thương hại, thất vọng nhìn Càn Vô Cực, Càn Vô Trần. Hai người bị Chiến Sĩ bình thường dễ dàng đánh gục, làm Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương quá mất mặt.
Ánh mắt xem thường như đao, Càn Vô Trần cảm giác làn da bị ngàn vạn nhát dao cắt. Sỉ nhục, sỉ nhục chưa từng có. Ở trước cửa Càn gia bị một đệ tử Càn gia ba năm trước không thức tỉnh lực lượng huyết mạch dễ dàng đánh bại.
- Phụt.
Càn Kình há mồm hộc ngụm máu. Trọng kích của Càn Chiến Huyền nghiêm trọng hơn xa người ngoài thấy, nếu Càn Kình không có Phong Vân kim thân hộ thể thì có lẽ đã mất mạng.
Mặt Càn Kình tái xanh nay càng trắng hơn. Thiết Khắc lắc người chạy tới đỡ Càn Kình lảo đảo sắp ngã.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn phụ thân quay về trước cửa, ngồi xuống đất, cười tươi.
Càn Kình cắn răng kêu răng rắc:
- Đi, đi nhanh! Phụ thân, ta nhất định sẽ trở về!
Càn Thành cười phất tay, nhìn mọi người đứng xung quanh, vỗ ngực nói:
- Người này, là nhi tử của ta!
Vẻ mặt kiêu ngạo, tự hào khắc trên mặt Càn Thành già nua đầy nếp nhăn, đôi mắt khô khốc ngấn lệ.
Thiết Khắc gật đầu, liếc mắt Càn Vô Trần ở gần đó, dìu Càn Kình bước nhanh rời đi. Ánh mắt như rắn độc âm hiểm làm người co cảm giác chuyện sẽ không ngừng lại.
Càn Vô Trần bị thương không nặng, thực lực Phục Ma ngũ chiến không bị hao tổn nhiều. Nay Càn Kình bị thương, trong đội không ai có thể đấu lại Càn Vô Trần, mau chóng rời đi mới là đúng đắn.
Muốn đi?
Càn Vô Trần lạnh lùng nhìn Càn Kình lại phun búng máu hắn bị thương quá nặng gần như xỉu, gã siết chặt nắm tay. Chuyện bị nhục hôm nay làm sao cho qua? Phải giết Càn Kình, dùng máu của hắn mới tẩy sạch nỗi nhục chiến bại.
Không thể ở trong Càn thành!
Đoạn Phong Bất Nhị biết rõ chuyện xảy ra trước cửa nhà Càn gia hôm nay sẽ nhanh chóng truyền khắp Càn gia, khi đó các Chiến Sĩ trẻ tuổi cũng thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương sẽ có người đứng ra khiêu chiến Càn Kình vì vinh diệu của Càn gia.
Càn Kình bị cường giả Càn Chiến Huyền trọng thương, cánh tay gãy xương khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng tay, sức chiến đấu yếu hơn bình thường rất nhiều.
Huống chi một kích của Càn Chiến Huyền không chỉ bị thương xương như bề ngoài, có lẽ đấu khiếu, đấu mạch đều bị thương.
Rời khỏi Càn thành!
Đoạn Phong Bất Nhị giục ngựa chạy đi, cảm giác ánh mắt người đi đường tràn ngập địch ý, cảm giác như ở trong ma tộc bị vô số ma tộc dùng ánh mắt ác ý đánh giá.
- Vô Trần ca, tên cuồng đồ phản ra Càn gia đâu?
Một Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương trẻ tuổi chạy ra khỏi cửa dinh thự. Đôi mắt đầy thù hận của Càn Vô Trần hiện lên vui mừng độc ác. Đây là Càn Vô Thiên gần đây mới thức tỉnh Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, được gọi là có tư chất không thua gì thiên tài Chiến Sĩ huyết mạch Càn Vô Song!
Cũng là siêu thiên tài Chiến Sĩ một chân vừa đạp trận pháp nghi thức thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương. Tuy thời gian thức tỉnh chưa đến một năm nhưng khi Càn Vô Thiên mở ra chiến thân huyết mạch thì cỡ Phục Ma ngũ chiến.
Càn Vô Thiên không chỉ đấu khí tăng vọt kinh người mà bao gồm đấu kỹ đều biểu hiện ra tư chất kinh người không thua Càn Vô Song. Càn Vô Trần gần như học qua bất cứ đấu kỹ nào đều thuộc ngay, còn dựa theo tính năng đặc biệt của đấu kỹ tiến tới phát triển, đổi mới. Tuổi Càn Vô Thiên còn nhỏ mà trong một năm học mười đấu kỹ cao cấp, có xu hướng tranh hùng với Càn Vô Song.
Cơ hội tốt! Thật là cơ hội tốt!
Càn Vô Trần thầm hưng phấn siết chặt đôi tay. Trước giờ Càn Vô Thiên khinh thường người, dù là Càn Vô Song nổi bật nhất trong thế hệ trẻ Càn gia cũng không lọt vào mắt Càn Vô Thiên. Càn Vô Thiên thường tuyên bố gã mới là người thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực.
Càn Vô Trần nhìn con đường nhóm Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc biến mất:
- Bọn họ đi rồi.
- Đã đi?
Càn Vô Thiên nhíu hai chân mày kiếm sắc bén, mắt đen như sao lóe tia châm biếm:
- Chạy nhanh thật, coi như bọn chúng may mắn, nếu chậm một bước thì sẽ chết dưới kiếm của ta!
Ba thước trường phong rút ra khỏi vỏ phát ra tiếng trong trẻo như rồng ngâm, dao động tựa làn nước nhẹ di chuyển trên thân kiếm, mũi nhọn lạnh lẽo phản chiếu ánh nắng khiến người. Càn Vô Trần nhìn thấy hết, trong lòng tràn ngập ghen tỵ. Đây là thượng đẳng đấu binh, không biết là ngũ giai hay lục giai, các trưởng lão, gia chủ thật là thiên vị.
Cùng là Chiến Sĩ Phục Ma ngũ chiến, Càn Vô Trần cúi đầu nhìn cự kiếm trong tay, đấu binh nhị giai. Đây là quy tắc của Càn gia, Chiến Sĩ dưới Phục Ma ngũ chiến chỉ được cầm trang bị đấu binh nhị giai, nhưng Càn Vô Thiên lại có đấu binh ít nhất ngũ giai.
Càn Vô Trần thấy Càn Vô Thiên xoay người định đi vào dinh thự thì vội kêu lên:
- Vô Thiên...
Càn Vô Trần chạy tới gần, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cứ quay về như vậy sao?
Gia tộc Hoắc Nhĩ xoay người nhìn xuống Càn Vô Trần đứng dưới bậc thang, trong mắt lộ trào phúng châm chọc. Một kẻ lớn hơn mình ba tuổi, sớm mở ra lực lượng huyết mạch những ba năm mà chỉ là Phục Ma ngũ chiến, phế vật như vậy cũng dám gọi tên ta?
- Còn có chuyện gì?
Ánh mắt, giọng điệu thật đáng ghét!
Trong lòng Càn Vô Trần dâng trào cảm xúc khó chịu, mặt ngoài thì cười hiền hòa nói:
- Không có chuyện lớn gì, ta còn tưởng ngươi đi ra là vì nghe thấy lời Càn Kình nói, xem ra ngươi chỉ là... Ha ha... Có lẽ là ta đoán sai.
Càn Vô Thiên chậm rãi xoay người nhìn xuống Càn Vô Trần, lộ vẻ mất kiên nhẫn:
- Có gì thì nói nhanh lên.
- Cũng không có gì.
Càn Vô Trần nhún vai nói:
- Mới rồi Càn Kình đánh thắng ta và Càn Vô Thanh từng nói trong Càn gia, người Càn Kình hắn để vào mắt chỉ có Càn Vô Song, thế hệ trẻ còn lại chỉ là... ha ha... Chỉ là cỏ dại, tùy tiện một cước có thể giẫm nát.
Càn Vô Cực nằm nghiêng dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó vì đau nặn ra biểu tình trào phúng: Cái loại đâm thọc này hơi bị ấu trĩ đi?
Ấu trĩ? Càn Vô Trần khinh thường liếc Càn Vô Cực, có khi không cần biết kế sách có trẻ con hay không, chỉ cần có hiệu quả là được. Mỗi người đều có điểm yếu.
Mỗi người đều có điểm yếu, nhược điểm của Càn Vô Thiên à Càn Vô Song, gần như người Càn gia đều biết rõ điều này.
Cùng là một chân bước vào thực lực nghi thức thức tỉnh, Chiến Sĩ huyết mạch Càn gia lập tức thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương nhưng mọi người chú ý Càn Vô Song nhiều hơn Càn Vô Thiên rất nhiều.
Đó chỉ là vì Càn Vô Song sớm bước vào cái vòng đó ba năm, chỉ vì Càn Vô Song sinh ra sớm hơn Càn Vô Thiên ba năm!
Càn Vô Thiên không phục. Dù là tốc độ tăng đấu khí hay tốc độ thì gã không thua gì Càn Vô Song trước kia. Về tốc độ học tập đấu kỹ Càn Vô Thiên thậm chí ưu tú hơn Càn Vô Song. Khi Càn Vô Song ở tuổi như Càn Vô Thiên chỉ học được năm loại đấu kỹ cao cấp còn gã thì đã hjọc được mười loại.
Năm trưởng lão Đấu Kỹ đường của Càn gia từng nói Càn Vô Thiên là thiên tài hiếm có trong lịch sử Càn gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.