Chương trước
Chương sau
Vị hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo trước mắt lời nói toát ra sự hào sảng, chân thành của Chiến Sĩ. Càn Kình giang tay ôm Mộc Quy Vô Tâm.
Cánh tay chắc khẻo như cột đá ôm người Càn Kình, siết chặt lại như kiềm théo, sức mạnh làm Càn Kình ngây ra. Càn Kình hiểu hội trưởng đại nhân Hồng Lưu Chiến Bảo trừ chào hỏi ra cũng muốn thử Càn Kình. Hai cánh tay quanh năm rèn giã sắt luyện ra sức mạnh cũng ôm siết Mộc Quy Vô Tâm.
Mộc Quy Vô Tâm cảm giác lực lượng cánh tay Càn Kình siết lại, ngẩn ra. Đây là sức mạnh gì? Thân thể to khẻo cỡ Chiến Sĩ bình thường nhưng sao cơ bắp không có đấu khí thúc đẩy lại bùng nổ sức mạnh đáng sợ đến thế? Không lẽ tiểu tử này có huyết mạch Man tộc?
Hai bên nhiệt tình ôm sau cánh tay siết chặt. Trong sân liên tục vang cơ bắp, xương cốt kêu răng rắc. Mộc Quy Vô Tâm dần cảm giác thân thể hơi đau, sức Càn Kình liên tục tăng lên. Mộc Quy Vô Tâm có dùng sức thế nào cũng không thể đè cơ bắp Càn Kình dẹp xuống, cảm giác như ôm người sắt.
Mười mấy giây ngắn ngủi, da mặt Mộc Quy Vô Tâm bắt đầu hồng lên, lòng run rẩy. Lão tử đây thịt phì nhiu là sức mạnh thất sự, nếu không dùng đấu khí chỉ cần cơ bắp đủ hù chết người, tại sao sức mạnh của tiểu tử này còn mạnh hơn ta? Không lẽ hắn luyện đấu khí kiểu 'Man Ngưu đại lực đấu khí'? Chỉ có đấu khí này mới bất giác cường hóa thân thể, nhưng nó sẽ làm cơ thể trở nên vạm vỡ.
Lại mười mấy giây qua đi, khóe miệng Mộc Quy Vô Tâm giật giật. Vì sao sức mạnh của tiểu tử này vẫn đang tăng lên? Ôm siết lão tử thật đau quá! Cứ tiếp tục như vậy, không nổi lên đấu khí hộ thể thì e rằng xương sườn bị hắn siết gãy! Mạnh hơn cả lão tử, lão có 'Thiên Hùng đấu khí'!
- Gấu ngốc, lực lượng của ngươi không bằng Càn Kình!
Lôi Địch nhìn mặt Mộc Quy Vô Tâm đỏ đến bầm tím, cười gian nói:
- Tiểu tử này là quái vật, sức mạnh lớn kinh người. Trên đường đi ta thi vật tay với hắn, hắn nhường ta hai tay...
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Mộc Quy Vô Tâm thả lỏng hai cánh tay ôm Càn Kình, cảm giác hắn cũng thu lại lực lượng. Cái đầu to giận dữ trừng Lôi Địch, Mộc Quy Vô Tâm quát:
- Đây chính là sự việc vừa kinh vừa mừng mà ngươi viết thư kêu ta ôm hắn?
Lôi Địch cười càng gian ác nói:
- Mới rồi ngươi không vừa kinh vừa mừng sao?
- Kinh, đúng là kinh!
Mộc Quy Vô Tâm nghiêng đầu nhìn Càn Kình, hỏi:
- Sức mạnh của ngươi luyện như thế nào vậy?
Luyện như thế nào? Càn Kình cười bất đắc dĩ. Mỗi ngày cùng Bố Lai Khắc đại thúc rèn sắt khoảng mười canh giờ, luyện sức mạnh nhờ đó, mỗi lần Phong Vân Kim Thân tăng lên thì sức mạnh cũng tăng.
- Không tệ, đúng là rất giỏi!
Mộc Quy Vô Tâm liên tục gật đầu, nói:
- Nghe nói ngươi còn là Hàng Ma cửu chiến?
- Tin tức của ngươi lạc thời rồi.
Lôi Địch vỗ lưng Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Bây giờ hắn là Phục Ma nhất chiến.
Râu quai nón trên mặt Mộc Quy Vô Tâm giật giật, mắt to như trâu trợn trừng nhìn Càn Kình, nửa ngày không nói nên lời. Phục Ma nhất chiến! Đùa giỡn! Tiểu tử này mới bao nhiêu? Lão tử cỡ tuổi như hắn hình như vừa mới trở thành Chiến Sĩ Hàng Ma đi?
- Không tin? Vậy ngươi thử xem.
Lôi Địch lộ biểu tình xúi giục:
- Thử một chút là biết ngay.
Mộc Quy Vô Tâm vẫn chưa thể tỉnh táo khỏi cơn giật mình. Ở tuổi này trở thành Chiến Sĩ Hàng Ma đã xem như là thiên tài, trở thành Chiến Sĩ Phục Ma? Quái vật sao? Hay là Chiến Sĩ huyết mạch?
- Thử một chút?
Thân hình to lớn của Mộc Quy Vô Tâm lắc một cái, đấu khí lên đến cảnh giới Phục Ma nhất chiến, năm ngón tay co lại thành nắm đấm to cỡ vò rượu.
- Trong tình huống chúng ta cùng cấp hãy cho ta xem ngươi mạnh cỡ nào.
Mấy ngày nay Càn Kình ở trong Vô Tận thế giới luôn đánh nhau với ma thú, hắn cảm thấy lặp lại nhàm chán, thử một lần thấy mới mẻ, hai lần tạm được, đánh cùng loại ma thú hơn mười, hai mươi lần và biết hết thói quen, cách công kích của chúng nó, bao gồm điểm yếu khi chúng hành động ở đâu thì thật chán.
Ma thú mạnh hơn Càn Kình chưa đánh lại, hắn muốn đánh nhau với tồn tại cường đại khác nhau. Đánh với đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc thì không thú vị, người duy nhất rảnh rang là Lôi Địch, bây giờ có thể đổi cường giả khác thử mùi.
- Được!
Càn Kình đồng ý rất nhanh, một trăm lẻ tám đấu khiếu trong người đạt đến cảnh giới vạn chuyển trong nháy mắt. Đôi chân Càn Kình như cương thương đầy co giãn, đá lát dưới chân vỡ ra, lực đẩy mạnh mẽ đạp bể đá lát thành đống gạch vụn.
Tốc độ! Càn Kình liên tục chém giết trong Tây sơn, hắn hiểu rõ tốc độ quan trọng đến thế nào. Thực lực Phục Ma nhất chiến bỗng nhiên bùng phát đẩy thân thể di chuyển nhanh, y Phục Ma sát không khí phát ra tiếng vù vù tựa như nổi kèn trầm thấp trên chiến trường. La Thanh Thanh không bắt kịp Càn Kình di chuyển, thân thể của hắn đã đến trước mặt Mộc Quy Vô Tâm.
Thân thể áp thấp xông lên như rắn cỏ trườn bò lại giống sói đêm chạy đến. Hai tay giấu bên hông nhanh chóng đánh ra, dấy lên tiếng xé gió bên tai mọi người, một cái bóng đen cực nhanh.
Nhanh như vậy! Tim Mộc Quy Vô Tâm rung lên. Phục Ma nhất chiến làm sao nhanh như vậy? Đây là... Phân Kim Liên Trảm? Đúng rồi, đấu kỹ huyết mạch Phân Kim Liên Trảm của 7t! Cánh tay Càn Kình xẹt qua đâu là không khí bị cắt nát, Phân Kim Liên Trảm! Này sao có thể? Không phải Chiến Sĩ huyết mạch lại sử dụng đấu kỹ huyết mạch?
Mắt Mộc Quy Vô Tâm lóe tia sáng. Phân Kim Liên Trảm, đấu kỹ huyết mạch của 7t, khi ra tay kình lực nhanh nhẹn và cương mãnh hòa vào nhau, được gọi là có thể cắt đứt kim loại.
Trong đường tơ kẽ tóc, Mộc Quy Vô Tâm không kịp nghĩ nhiều càng không thể trách cách chiến đấu bắt đầu đánh nhau không báo trước của Càn Kình. Đấu khí rót vào hai tay Mộc Quy Vô Tâm khiến cơ bắp vốn vạm vỡ lại nổi cục cục. Cơ bắp Mộc Quy Vô Tâm nổ bùm bùm trong tiếng y phục nứt vỡ. Trong khoảnh khắc cánh tay Mộc Quy Vô Tâm biến thành sắt thép, hai tay Mộc Quy Vô Tâm che trước mặt như cánh cửa sắt to lớn chặn mọi đường đi của Càn Kình. Cánh tay phải Mộc Quy Vô Tâm vung trên không trung từ trên cao đập xuống đầu Càn Kình rất giống với thiết chùy to.
Từ trên trời giáng xuống, khoảng cách quất càng ngắn ngủi hơn. Càn Kình muốn xé mở phòng ngự cánh tay rồi mới đánh người sẽ không nhanh hơn tốc độ khuỷu tay đánh vào đầu. Khi đánh tới thân thể Càn Kình hơi nghiêng sang một bên, cánh tay phải hóa thành chiến đao chém xéo lên trên.
Cánh tay và khuỷu tay va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng trầm đục điếc tai. Càn Kình, Mộc Quy Vô Tâm cùng lảo đảo nhưng không thụt lùi, dùng thân thể cứng rắn giải trừ xung lực để giành lấy thượng phong.
Cha nó, Càn Kình mới bao nhiêu tuổi mà có thể luyện ra kỹ xảo trong chiến đầu dùng thân thể cưỡng bức hóa giải lực xung kích? Mộc Quy Vô Tâm ngạc nhiên, con ngươi co rút. Càn Kình lại ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.