Chương trước
Chương sau
- Đương nhiên tặng mấy thứ này cho các ngươi không có nghĩa là muốn đáp lại.
Cánh tay Càn Kình gác lên vai Đoạn Phong Bất Nhị, đè mạnh xuống.
Đoạn Phong Bất Nhị bị đau, nhe răng nhỏ giọng nói:
- Chiến hữu, ngươi mạnh quá.
Càn Kình nói nhỏ:
- Lần sau còn nói tầm bậy tầm bạ thì đè chết ngươi!
Càn Kình cao giọng nói:
- Cảm tình là cảm tình, hỗ trợ là hỗ trợ, chúng ta không có ý lấy đó áp chế, càng không cần viết giấy gì.
Đôi mắt đào hoa của Lôi Uy cộc cằn đánh giá Càn Kình. Chiến Sĩ huyết mạch thấy mỹ nữ đi ra khiêu khích không lạ, một người không phải Chiến Sĩ huyết mạch cũng không là Chiến Sĩ Hàng Ma cũng dám bước ra? Hơn nữa vung tay mười miếng vàng, chắc muốn so giàu, ỷ vào mình là chủ nhân nên Chiến Sĩ huyết mạch này mới dám kiêu ngạo như vậy?
Trong lòng Lôi Uy suy nghĩ nhanh, càng nhìn Càn Kình càng thấy gai mắt. Lôi Uy chuyển dời mọi tức giận từ chỗ Đoạn Phong Bất Nhị sang Càn Kình.
Hai nữ nhi của Tống Ngân Hà liếc trộm Đoạn Phong Bất Nhị. Chiến Sĩ huyết mạch luôn dễ tụ tập các loại nhân tài bên cạnh. Hai Chiến Sĩ Hàng Ma rõ ràng là thuộc hạ hệ chiến đấu, còn thanh niên có tiền này chắc là tương lai cung cấp tài nguyên?
Đoạn Phong Bất Nhị chưa gật đầu, Tống Ngân Hà và Tống Kha, Tống Vân không dám nhận vàng từ tay Càn Kình. Tống Ngân Hà, Tống Kha, Tống Vân thầm khen năng lực Chiến Sĩ huyết mạch Đoạn Phong Bất Nhị còn trẻ như vậy đã tổ đoàn thể nhỏ.
- Các ngươi đừng nhìn ta.
Đoạn Phong Bất Nhị liếc Càn Kình, nói:
- Càn Kình đưa kim tệ thì tất nhiên là hắn làm chủ việc này.
Lôi Uy cười nhạt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, lòng thầm khuyên mình Chiến Sĩ huyết mạch trẻ này đúng là có thủ đoạn. Rõ ràng thu người tên Càn Kình làm thuộc hạ hỗ trợ nhưng trước mặt người ngoài thì cho mặt mũi, hèn chi còn trẻ đã kiếm được hai Chiến Sĩ trẻ tuổi Hàng Ma và một tên có tiền cho mình dùng, lần này muốn tìm hai cô nàng chân dài. Gã phải làm cái gì đó phá hủy tiểu đội của Chiến Sĩ huyết mạch này.
Lôi Uy đánh giá Thiết Khắc, Phần Đồ Cuồng Ca, ánh mắt cười nhạt tăng phần ghen tỵ. Chiến Sĩ bình thường trẻ như vậy đã trở thành Chiến Sĩ Hàng Ma, sau này nếu phối hợp bí pháp đấu khí ưu tú tu luyện thì trong số Chiến Sĩ bình thường không thức tỉnh lực lượng huyết mạch rất có thể sẽ thành Chiến Sĩ cường đại. Nhân tàin hư vậy tại sao bị Chiến Sĩ huyết mạch này chiếm được?
Mắt Tống Ngân Hà toát ra tia khen ngợi. Mấy năm nay Tống Ngân Hà du lịch khắp nơi vì sống sót, từng thấy vài đội nhỏ như vậy, có lẽ sau này Chiến Sĩ huyết mạch này sẽ...
Hai thiếu nữ Tống Kha, Tống Vân liếc trộm Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị. Loại tỏ tình trực tiếp kiểu này dễ làm người ta chấp nhận hơn là Lôi Uy giả mù sa mưa.
Càn Kình nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, nhỏ giọng cười mắng bên tai Đoạn Phong Bất Nhị:
- Bị người hiểu lầm ta là hỗ trợ của ngươi, tính sao đây?
Đoạn Phong Bất Nhị cười gượng. Thật tình không mời nổi hỗ trợ như Càn Kình. Bàn về đánh thì Đoạn Phong Bất Nhị không đánh lại, về giết thì Càn Kình có thể giết Ma võ sĩ huyết mạch Cự Ma, còn Đoạn Phong Bất Nhị bị hai Ám bộ trọng thương. Lại còn trình độ dược tề cực cao, hình như hắn còn là Đoàn Tạo Sư.
Loại quái vật này... Đoạn Phong Bất Nhị liên tục lắc đầu, để gã làm hỗ trợ cho Càn Kình thì đúng hơn.
- Mọi người đều là Chiến Sĩ khó tránh khỏi có khi gặp nguy cấp.
Càn Kình lạnh nhạt nói:
- Sau này nếu người có tiền thì trả lại ta là được, còn về có lòng hiểm ác gì thì ta không bằng người nào bị mã tặc truy đuổi chỉ biết chạy trốn mà không để ý đồng bạn.
Khuôn mặt trắng của Lôi Uy xanh mét, oán hận trừng Càn Kình. Chỉ là một hỗ trợ Chiến Sĩ huyết mạch cũng dám ăn nói kiểu đó, ta tạm thời không xuống tay với Chiến Sĩ huyết mạch được nhưng chẳng lẽ để ngươi leo lên đầu?
Tống Ngân Hà liếc nữ nhi của mình, Tống Kha cầm túi vải chứa mười miếng vàng đi đến trước mặt Lôi Uy.
Tống Kha nhẹ giọng nói:
- Lôi tiên sinh, nhiệm vụ lần này phụ thân của ta bị thương không thể tiếp tục, theo điều khoản hôm đó ta trả lại số tiền này.
Càn Kình nhìn mười miếng vàng trong tủi vải, khóe mắt giật giật. Đây chính là mười miếng vàng! Nhưng nếu Lôi Uy nhận vàng thì chẳng phải là thua kém Chiến Sĩ huyết mạch kia? Không được, tuyệt đối không thể nhận! Nhận là hoàn toàn không có cơ hội song phi với đôi tỷ muội song sinh.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lôi Uy xua tay trước ngực, nói:
- Không cần, số tiền này để lại cho phụ thân chữa bệnh đi, hiệp ước hôm đó chỉ là sợ các ngươi giữa đường đổi ý. Nếu đã bị thương thì Lôi Uy ta không phải hạng người không hiểu lý lẽ, buộc các ngươi đi chịu chết.
Càn Kình cảm giác địch ý từ Lôi Uy, lắc đầu cười nhạt. Kẻ chọc ngươi là Đoạn Phong Bất Nhị, giận chó đánh mèo vào ta làm chi? Ngại quá, ta chưa từng có suy nghĩ chịu thiệt. Muốn gây sự với ta thì hãy chuẩn bị tâm lý vào bệnh viện nằm!
- Ngươi cứ nhận đi, phải giữ hiệp ước, nếu không là không tôn trọng với Chiến Sĩ chúng ta.
Khóe miệng Lôi Uy giật giật căm hận trừng Càn Kình lên tiếng. Chỉ là hỗ trợ của Chiến Sĩ huyết mạch, ngươi muốn làm phản?
Càn Kình vẫy tay, Phần Đồ Cuồng Ca dắt chiến mã đến.
Càn Kình nói:
- Nghe nói khoảng thời gian này tái ngoại rất loạn, chúng ta lên ngựa rời khỏi đây nhanh lên. Mùi máu chẳng những dễ dụ sói đến mà còn hấp dẫn mã tặc.
Tống Ngân Hà gật đầu, Tống Kha, Tống Vân dìu gã lên ngựa.
Lôi Uy hừ một tiếng, vác tấm thuẫn, nắm dây cương định lên ngựa. Chợt một mũi nhọn lóe tia sáng lạnh ngừng lại cách cổ họng Lôi Uy một khoảng.
- Ngươi...
Lôi Uy ngửa đầu nhìn Đoạn Phong Bất Nhị cầm thương, hỏi:
- Muốn gì?
- Không muốn gì.
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi nhìn hướng Càn Kình, nói:
- Ta thiếu chiến hữu của ta một ngàn kim tệ, chiến mã ta thu được tất nhiên thuộc quyền sở hữu của Càn Kình. Hắn không kêu ngươi lên thì ngươi hãy đi bộ.
- Một ngàn kim tệ?
Lôi Uy nhìn Càn Kình rồi lại ngó Đoạn Phong Bất Nhị, hai hàng chân mày đẹp nhíu chặt. Không lẽ Đoạn Phong Bất Nhị còn chưa thu phục được người tài trợ? Nếu thật sự như vậy...
Lôi Uy bật cười, chân mày nhíu chặt nhanh chóng giãn ra. Trong tay Lôi Uy đang có một ngàn kim tệ, lúc này trả tiền giúp có thể tăng cảm tình với Chiến Sĩ huyết mạch, sau này dựa vào thế lực Lôi gia chưa chắc không thể lôi kéo Chiến Sĩ huyết mạch này làm hỗ trợ.
Lôi kéo Chiến Sĩ huyết mạch này làm hỗ trợ!
Khóe môi Lôi Uy cong lên nụ cười thắng lợi, nói:
- Vừa lúc chỗ ta có một ngàn kim tệ, hay là...
- Thôi, tiền của ngươi phỏng tay, ta không có hứng thú.
Đoạn Phong Bất Nhị cười lạnh lùng nhìn Lôi Uy. Mới rồi khi Lôi Uy chuyển địch ý sang người Càn Kình, mọi người nhiều ít cảm nhận được. Đối địch với Càn Kình chẳng phải là đối địch với mọi thành viên trong tiểu đội sao?
- Một trăm kim tệ thuê một ngày, ngươi cứ nhận kim tệ đi, lát nữa đưa ta là được.
Càn Kình quất roi vào ngựa, không thèm nhìn mặt Lôi Uy cứng ngắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.