Chương trước
Chương sau
Mỗi khi nhớ tới lúc Càn Vô Song lên ngựa, không ngờ đạp lên trên lưng phụ thân đang quỳ dưới đất, để lên ngựa, ta không cách nào tiếp tục chịu được!
Cửa sắt vang lên tiếng gõ. Càn Kình cất mũ pháp sư đứng dậy đi về phía cửa sắt chỗ hỏi:
- Ai đấy?
- Ta, Hoa Viêm Bất Kiến.
Sắt cửa mở ra. Trước mắt Càn Kình nhất thời sáng ngời. Hoa Viêm Bất Kiến vẫn mặc y phục chiến sĩ, chỉ có điều bên hông buộc thêm một dải thắt lưng màu trắng mà thôi, không ngờ lại khiến dáng người nàng tăng thêm mấy phần mị lực.
Nếu như tên La Lâm kia còn sống, nhìn thấy nữ nhân như vậy...
Càn Kình mỉm cười. Có lẽ hắn sẽ không theo đuổi nữ nhân như Chu Lễ Tư, hoặc có lẽ bây giờ vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, kiếm tiền đếm tới mức tay rút gân.
- Có thời gian không?
Hoa Viêm Bất Kiến lắc cây dù trong tay nói:
- Theo ta đi ra ngoài một chút?
Càn Kình nghi hoặc nhìn Hoa Viêm Bất Kiến. Chiếc mặt nạ kim loại màu đen che kín khuôn mặt nàng, làm cho người ta không thể thấy rõ nét mặt của nàng. Một đôi mắt động lòng người lộ vẻ thành ý.
- Nhìn bộ dạng ngươi cũng không có việc gì. Nào! Đi ra ngoài một chút.
Hoa Viêm Bất Kiến quay người lại, mái tóc dài màu đen bay trong gió. Một mùi thơm thanh nhã thoảng vào mũi Càn Kình, tương phản với thân phân mã tặc của nàng. Nàng với dã tính, tự tin, tư thế hiên ngang oai hùng lại thêm dáng người nữ nhân nóng bỏng và mùi thơm thanh nhã của thiếu nữ, tạo thành một Hoa Viêm Bất Kiến đặc biệt.
Càn Kình nhún vai một cái. Hôm nay, hắn đã không cách nào tiếp tục hấp thu đấu thạch. Nếu thật sự luyện đấu khí đến Hàng Ma cửu chiến đỉnh phong, đến lúc đó vì muốn đột phá, có thể trái lại khiến tâm tình nóng vội, tạo thành phản tác dụng chậm chạp không thể đột phá. Có thể đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn so với ngồi ở chỗ này suy nghĩ tới chuyện không tưởng?
Mã tặc chịu trách nhiệm kéo cửa lối vào dựa vào vách tường nhìn trời một hồi, sau đó xoay người chuyển động bánh xe nói:
- Bên ngoài không có ai, có thể đi ra ngoài.
Càn Kình đi lên mặt đất mắt, liếc mắt nhìn lên vách tường phía trên vài lần. Mã tặc cười đắc ý nói:
- Tiểu tử, không thấy qua điều gì thú vị như vậy sao? Dưới đất, có thể thấy được cảnh tượng trên mặt đất.
- Có gì kỳ quái? Chẳng qua là mấy tấm thủy tinh phản xạ mà thôi.
Càn Kình bĩu môi. Trong kho sách của Càn gia không chỉ có bút ký của danh nhân truyện và mấy tâm đắc tu luyện đấu khí đơn giản. Có thể khiến Càn gia cất vào kho sách, còn có một ít sách tạp nham. Loại nguyên lý nhỏ này có lẽ sẽ khiến người khác kinh ngạc, nhưng đối với một hài tử từ nhỏ muốn ôm thật nhiều sách, cố gắng làm việc đổi lấy thêm một chút tiền phụ gia đình mà nói, điều này thật sự không đáng hiếu kỳ.
Mã tặc chớp mắt tò mò nhìn theo bóng lưng Càn Kình rời khỏi, liên tục lắc đầu tự lẩm bẩm:
- Sao hắn biết được? Ta đã nghiên cứu rất lâu, mới hiểu rõ chuyện này.
Hoa Viêm Bất Kiến mở ra một chiếc ô lớn. Hai người sóng vai đi trong cơn mưa xối xả. Dưới chiếc mặt nạ sắt, nàng lộ vẻ hiếu kỳ nhìn thẳng vào mặt Càn Kình nói:
- Ngươi dường như thứ gì cũng biết? Biết về thuốc, có thể chiến đấu, hơn nữa ngay cả thứ đồ chơi nhỏ như vậy cũng hiểu rõ nguyên lý.
Càn Kình theo thói quen gãi đầu:
- Sống, đều do cuộc sống dồn ép thôi. Ta cũng phải xem cái gì đó, cũng không thể làm người ăn chờ chết. Nhưng cuộc sống không cho phép ta làm như vậy.
- Ngươi bây giờ đã tốt rồi.
Hoa Viêm Bất Kiến đạp lên nước bùn, mắt nhìn vào màn mưa thản nhiên nói:
- Dược sư. Hơn nữa nghe Dược bà bà nói, ngươi còn là một dược sư thất cấp toàn tài. Có lẽ, trong số ít đại dược sư của hoàng triều này cũng có thể kém hơn ngươi.
Càn Kình mỉm cười. Nếu như đại dược sư cũng như dược sư kia, lựa chọn phát triển chỉ một phương, sau đó nghiên cứu thuốc theo phương hướng đó thôi, sợ rằng mình thật sự sẽ trên phương diện dược thất cấp, mạnh hơn đại dược sư.
- Dược sư ngũ cấp tiến vào nghiệp đoàn dược, có thể có cuộc sống tốt.
Hoa Viêm Bất Kiến lại nhìn Càn Kình:
- Ngươi chỉ cần muốn, là có thể.
- Không muốn.
Càn Kình thẳng thắn lắc đầu:
- Ta muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại! Không vì cái gì khác người, chỉ vì phụ thân ta! Ta trở thành dược sư, đại dược sư, thậm chí dược tông sư, cũng chỉ có thể khiến phụ thân ta được sống tốt, nhưng không cách nào khiến phụ thân ta ưỡn ngực nhìn người! Từ nhỏ, phụ thân ta hắn đã bị dạy cho tư tưởng chỉ có chiến sĩ mới là vĩ đại nhất. Nếu ta không cách nào thay đổi được tư tưởng của phụ thân, vậy ta hoàn thành việc phụ thân ta không làm được! Số của ta chính là phải trở thành chiến sĩ vĩ đại!
Dưới chiếc mặt nạ kim loại màu đen, đôi mắt rung động lòng người của nàng nhìn chằm chằm thật lâu vào Càn Kình. Cuối cùng nàng vui vẻ, cười khẽ:
- Tốt! Ta còn tưởng rằng thuốc sẽ khiến ngươi phân tâm. Xem ra lòng ngươi đặc biệt kiên định. Cũng sẽ không bởi vì thành công về thuốc, mà mất khi cái tâm của người chiến sĩ mê.
- Thành công về thuốc?
Càn Kình cười khổ lắc đầu. Ở chỗ Á Đương Tư, mình còn chưa nhập môn, nói gì chuyện thành công?
Hoa Viêm Bất Kiến quan sát tỉ mỉ vẻ chân thành trên mặt Càn Kình. Trong ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ không hiểu. Hắn là dược sư thất cấp, còn không cho rằng mình đã thành công sao? Nhưng nhìn vẻ mặt hắn, nàng lại không thấy có vẻ gì là khiêm tốn cả. Hình như trong nội tâm hắn thật sự cho rằng, dược sư thất cấp không tính là cái gì. Như vậy, ở trong mắt hắn rốt cuộc dược sư đạt tới cấp bậc thế nào mới có thể được tính là thành công?
Càn Kình yên lặng bước đi. Bên tai nghe tiếng hạt mưa rơi xuống đất, lại cảm nhận được bầu không khí lúc mình chiến đấu với Ni Lạp trong cơn mưa. Đấu khí trong cơ thể trong tình huống không điều động, thoáng chấn động một cái.
- Biết vì sao ta giúp ngươi không?
Ánh mắt và môi Càn Kình đồng thời mở ra, mỉm cười nói:
- Không biết.
Đôi mắt đẹp dưới chiếc mặt nạ kim loại của nàng hiện lên một tia giảo hoạt:
- Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta giống như đám người Dược bà bà nói, là ta hoa mắt coi trọng ngươi, cho nên mới giúp cho ngươi chứ?
- Làm sao có thể như vậy được?
Càn Kình khẽ nói, tiếu ý thoáng lướt qua môi và khóe mắt hắn:
- Loại chuyện này, nếu như phát sinh ở trên người Thiết Khắc, ta còn tin tưởng được. Phát sinh ở trên người ta, vậy còn không bằng nói cho ta biết, hiện nay hoàng đế bệ hạ bị Ma tộc lừa thay bằng đại ma vương Lộ Tây Pháp, có thể còn đáng tin hơn.
- Thiết Khắc? Nam nhân còn đẹp hơn so với nữ nhân kia sao?
Hoa Viêm Bất Kiến lắc đầu:
- Lần đầu tiên khi nữ nhân nhìn thấy hắn, có thể sẽ thích hắn. Nhưng nữ nhân thực sự dám tới gần hắn, phải là người cực kỳ vô tri, hoặc quá mức tự tin, hoặc thật sự yêu hắn vô cùng sâu đậm. Nếu không, một nữ nhân đứng ở bên cạnh một nam nhân, lại bị vẻ đẹp của nam nhân lấn áp, điều này thực sự sẽ tổn thương tới tự tôn của nữ nhân đó.
- Nàng nói cũng đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.