- Hai người kia đâu?
Hoa Viêm Bất Kiến lại mở miệng, trên người không có bất kỳ sát ý nào, giống như hai bằng hữu tốt đang nói chuyện phiếm với nhau.
Càn Kình đi trở về chỗ con ngựa của mình, lên ngựa, ghìm dây cương nói:
- Chết rồi.
- Phải không?
Trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến lóe lên vẻ vui mừng, sau đó đột nhiên vung roi ngựa lên. Đoàn mã tặc Hắc Phong ở phía sau liền tránh sang một bên.
- Chúng ta nhận được tin tức, trong số hàng hóa này có hàng cấm.
Hoa Viêm Bất Kiến nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Càn Kình bình tĩnh nói:
- Ngươi đã giết chết ba tên đáng ghét kia. Để báo đáp lại, lần này ta không tra xét.
- Hoàn Nhan Thiết Cốt chết, ngươi trở lại ăn nói thế nào?
Càn Kình ghìm dây cương, quay đầu lại nhìn Hoa Viêm Bất Kiến:
- Có cần ta ra mặt không?
- Ha hả...
Dưới chiếc mặt nạ kim loại vang lên tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng oanh hót:
- Ngươi không hiểu về quy tắc của Hắc Phong. Chết vĩnh viễn không có giá trị. So với Hoàn Nhan Thiết Cốt chết, tiểu đội 17 chúng ta có giá trị hơn. Đương nhiên, ngươi giết Hoàn Nhan Thiết Cốt, cũng chính là đánh lên mặt Hắc Phong. Bởi vậy, thật ra ngươi phải cẩn thận Hắc Phong một chút, người tuổi trẻ đáng yêu.
- A, thì là như thế.
Càn Kình cưỡi ngựa quay trở lại đám người, xoay người nhảy xuống khỏi ngựa, đánh tiếng hỏi đám lính đánh thuê:
- Chuẩn bị cho đoàn xe đi nhanh một chút, tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226520/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.