Chương trước
Chương sau
Mỗi học viện cao cấp đều có hình thức lôi đài khác nhau.
Chiến trường Thổ Bảo tất nhiên cũng có lôi đài riêng. Đó là một lôi đài giống như cái bàn, đường kính dài mười thước. Phía trên còn sử dụng loại gỗ dày ba tấc ghép lại, dùng đinh thép cố định, đặc biệt vững chắc.
Nghe được tin tức này, các binh lính đều nhanh chóng tụ tập lại. Ở trong quân đội, nếu như không có nhiệm vụ quân sự nào khẩn cấp, hơn nữa ngươi cũng không phải trong phiên trực, như vậy so tài sẽ không trái với quân quy. Chuyện mười ngày trước Càn Kình lén đánh người, với chuyện so tài này là hoàn toàn khác nhau.
Càn Kình không phải không biết có sự tồn tại của lôi đài. Chỉ có điều hắn căn bản không muốn giải quyết chuyện như vậy ở trên lôi đài. Bởi vì nếu như đối phương nhát gan không dám lên lôi đài, hắn sẽ không có cơ hội dạy dỗ tất cả đám người đó, tất nhiên không có khả năng đánh cả lão sư.
Ba gã Thiên Hộ vừa nghe được tin tức, cũng vội vàng chạy tới. Đây chính là trận quyết đấu của hậu nhân thế gia Phần Đồ. Trận đấu của truyền nhân thế gia Chiến Thần, làm chiến sĩ sao có thể bỏ qua được?
Cách lôi đài không xa có một chiếc ghế gỗ đen bóng. Ngay cả Phong tướng quân cũng không ngoại lệ chạy tới đây. Mấy ngày nay, phía bên Ma tộc quá mức yên tĩnh. Cuộc sống trong quân rất bình thản. Có so tài tất nhiên phải xem một chút. Hơn nữa còn là hậu nhân của thế gia Phần Đồ, đệ nhất trong cuộc thi toàn Tấn Tây Châu.
Phần Đồ Cuồng Ca đổi một đôi giày vải, bước trên mặt đất bụi bặm, hai vai hạ xuống giống như mãnh hổ xuống núi, đi lên lôi đài.
- Có chút ý tứ.
Phong tướng quân đưa bàn tay chống cằm:
- Không trách được, bên ngoài đã có không ít người gọi Phần Đồ Cuồng Ca vì Hổ Cuồng Ca. Xem ra hổ đấu kỹ của tiểu tử này đã được luyện nhuần nhuyễn ngấm vào cả xương cốt. Ngay cả hít thở cũng có thể cảm nhận được khí thế.
Phần Đồ Cuồng Ca đứng ở trên lôi đài đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh tìm được Đoạn Phong Bất Nhị trong đám đông. Đối thử đủ lực bao giờ cũng khó tìm. Ở trong cứ điểm Thổ Bảo nho nhỏ này lại có hai chiến sĩ Hàng Ma. Dù thế nào hắn cũng không thể buông tha! Sau khi đánh thắng Càn Kình, hắn nhất định phải so tài với người này, thậm chí thuận tiện khiêu chiến Phong tướng quân cũng không tệ. Đây chính là người đã trải qua sinh tử trên chiến trường.
- A? Đây là cách đi gì vậy?
Phong tướng quân nhìn động tác Càn Kình lúc lên đài có chút không hiểu. Dùng bộ dạng hoàn toàn không có kết cấu để hình dung cũng không quá đáng. Nhưng loại động tác này, nếu như sử dụng ở trên chiến trường...
Thật sự có thể sẽ có hiệu quả!
Phong tướng quân rướn mày. Lần trước không thấy được hắn đánh người. Từ trên thương thế của những học viên kia chỉ biết người tuổi trẻ này là một người tâm đủ ngoan độc, ra tay cũng đủ hung mạnh. Hiện tại xem ra phương thức chiến đấu của hắn hình như thuộc về con đường hoang dã.
- Chờ tới lúc động thủ, hi vọng sẽ toàn lực đánh một trận.
Phần Đồ Cuồng Ca rất có phong độ, sử dụng nắm đấm đập một cái vào ngực trái của mình, trong ánh mắt lại đã bắt đầu bắn ra ngọn lửa khát vọng chiến đấu thiêu đốt.
Trước mắt mọi người, thân thể Càn Kình dường như trầm xuống, trong phút chốc khiến người ta có ảo giác kỳ quái là hắn chợt lùn đi mấy cm. Hắn đưa bàn tay ra trước người khẽ vẫy một cái, làm tư thế mời tấn công.
- Trọng tâm buông thả như vậy sao?
Vẻ mặt Phong tướng quân lại trở nên ngưng trọng. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng lần này Phần Đồ Cuồng Ca có thể đơn giản giành thắng lợi trong cuộc so tài. Nhưng hiện tại xem ra sợ rằng có phần khác với sự tưởng tượng ban đầu. Người trẻ tuổi tên là Càn Kình này có lẽ sẽ khiến Phần Đồ Cuồng Ca rơi vào một cuộc ác chiến, sau đó mới có thể chật vật thắng được.
- Lạc Khắc, Pháp Nhĩ. Các ngươi nói xem lần này ai có thể thắng?
- Tất nhiên là Hổ Cuồng Ca, đừng quên hắn là người xuất thân từ thế gia Phần Đồ.
- Không sai, ta cũng xem trọng Phần Đồ Cuồng Ca.
Hai đại Thiên Hộ cùng nhau kiên định đứng về phía Phần Đồ Cuồng Ca:
- Cung Mộc, ngươi là Thiên Hộ kỵ binh có hứng thú đánh cuộc với chúng ta một ván hay không?
- Đánh cược cái gì?
Thiên Hộ Cung Hộc, kỵ binh lúc đầu đã đón đám người Càn Kình vào doanh trại, mặt nhăn mày nhíu:
- Đều là Hổ Cuồng Ca thắng, đánh cược như thế nào?
- Ngươi có thể đặt cược vào Càn Kình, cùng lắm thì chúng ta một đền một trăm?
Hai Thiên Hộ cùng nhau rướn mày nói với Cung Mộc.
- Không đánh cược!
Cung Mộc kiên quyết lắc đầu:
- Một đền một nghìn cũng không đánh cược!
- Ta đánh cược...
Một giọng nữ hài rụt rè vang lên ở phía sau ba gã Thiên Hộ. Bích Lạc cẩn thận lấy từ trong ma pháp bào ra mười kim tệ. Đó là mười kim tệ La Thanh Thanh đưa cho nàng trước khi lên đường, vốn là để cho bọn họ sử dụng trên đường đi. Kết quả La Đức luôn đi ở nơi hoang dã. Mọi người đều ăn các món ăn thôn quê. Hiện tại, nàng lại dùng mười kim tệ này ra để đánh cược.
Ba gã Thiên Hộ nhìn mười kim tệ này cùng nở nụ cười:
- Tiểu muội muội, chúng ta là không thể khi dễ tiểu hài tử. Ngươi không nên đánh cuộc. Số kim tệ này kiếm được cũng không dễ dàng.
Chiếc mũ ma pháp sư màu đen lay động sang hai bên trái phải, cho thấy một sự quyết tâm quật cường, nhưng giọng nói lại rất rụt rè:
- Ta... Ta tin tưởng Càn Kình...
- Ai...
Ba Thiên Hộ đồng loạt thở dài. Cung Mộc Thiên Hộ cười trả bảy kim tệ về cho Bích Lạc nói:
- Tiểu muội muội không cần đưa tiền cho chúng ta. Đặt cược như vậy, chúng ta thắng, mỗi người cũng tính một phần.
Hai Thiên Hộ liên tục gật đầu. Bộ dạng Cung Mộc Thiên Hộ quả nhiên là người phúc hậu.
Bích Lạc thu hồi bảy kim tệ, lại đặt sự chú ý ở trên lôi đài. Binh lính xung quanh nhìn hành động phá sản của Bích Lạc đều lắc đầu. Điều này hiển nhiên là đưa tiền cho các Thiên Hộ.
Phong tướng quân từ trên chiếc ghế tướng quân đứng lên, cánh tay dùng sức vung lên trên không trung, quát:
- Bắt đầu!
Trong phút chốc, quân doanh im lặng như tờ. Chỉ có quân kỳ được treo cao bay phất phới trong gió lộng.
Hai chiến sĩ Hàng Ma trẻ tuổi quyết đấu, khiến những quân nhân đứng ngoài xem đều hưng phấn nín thở.
Gào!
Dường như có tiếng mãnh hổ gầm hét từ trong núi truyền tới!
Thân thể Phần Đồ Cuồng Ca hơi nghiêng về phía trước. Phía sau lưng lập tức hở ra. Hầu kết liên tục di chuyển. Hai chân hơi mở ra. Mười ngón tay bỗng nhiên vươn ra, cả người giống như con mãnh hổ từ trên núi lao xuống. Mười ngón tay uốn cong. Các khớp ngón tay liên tục vang lên tiếng động. Kình phong đập vào mặt!
Hàng Ma tam chiến!
Phong tướng quân này vừa muốn ngồi xuống, thoáng cái đã đứng phắt dậy, giống như mặt ghế dưới mông có đặt trăm nghìn kim thép, khiến hắn phải nhảy dựng lên. Trong nháy mắt hắn kinh ngạc nhìn Phần Đồ Cuồng Ca nhào tới trước mặt Càn Kình thầm khen:
- Không hổ danh là con cháu xuất thân từ thế gia Phần Đồ! Cho dù không có lực lượng huyết mạch, mới chừng ấy tuổi đã có thể đạt được Hàng Ma tam chiến! Bọn họ không có lực lượng huyết mạch, nhưng trong linh hồn và máu của bọn họ đã sớm có dòng máu chiến đấu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.