Càn Kình quay người nhìn Lôi Địch:
- Ngài không cảm thấy làm như vậy hơi muộn sao? Nếu như hắn không ngầm đồng ý, người của Khải gia dám giết La mập sao?
- Cho nên, hắn sửa chữa.
- Người đã chết không sống lại được.
Mặt Càn Kình hờ hững nhìn đám người lui tới:
- Rất nhiều chuyện không cách nào sửa chữa được.
Lôi Địch mặt nhăn nhíu mày kinh ngạc nhìn Càn Kình:
- Ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?
- Ngày hôm nay thì không.
Càn Kình lãnh đạm nói:
- Theo như lời ngài nói, năng lực như Tát Bác Ni có thể ngồi trên ghế thành chủ, phía sau khẳng định cũng sẽ có người. Nếu ta chỉ có một mình, ngày hôm nay ta đã sớm cầm đao chém Tát Bác Ni. Nhưng còn có La Thanh Thanh, ta có thể chạy trốn, không có nghĩa là La Thanh Thanh và tất cả sản nghiệp La gia có thể chạy.
- Ngươi còn có chút lý trí.
Lôi Địch gật đầu khen ngợi.
- Không nhiều lắm.
Càn Kình nhìn về phía một người muốn tới gần hắn, giống như nhìn thấy một con ruồi, phất tay. Người nọ biết ý vội vàng rời khỏi:
- Chỉ có điều ta sẽ nhớ chuyện này. Chờ qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ đòi lại chuyện này.
- Ta có thể hiểu đây là ghi hận sao?
- Tùy tiện.
Càn Kình không thèm để ý mỉm cười:
- Loại chuyện này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Ta không hy vọng có lần thứ hai. Cho nên ta muốn làm vài chuyện khiến người nào trước khi muốn làm lần thứ hai, phải suy nghĩ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226479/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.