Chương trước
Chương sau
Khải Lặc cũng chết trong nháy mắt. Khóe mắt Tát Bác Ni thoáng co giật vài cái. Chiến sĩ và ma pháp sư Khải gia gần như đồng thời cảm giác được sau lưng ớn lạnh.
Càn Kình này...
Trong lòng Tát Bác Ni chợt dâng lên muôn vàn tư vị. Thủ đoạn của Càn Kình này thực sự quá dứt khoát! Tuổi còn trẻ đã là Hàng Ma ngũ chiến, trong trận quyết đấu lúc trước có thể ngăn chặn được chiến thân huyết mạch Lôi Báo Khải Kỳ, một quyền dứt khoát đánh chết, không để cho đối phương sau này có cơ hội khổ luyện tìm tới cửa báo thù.
Sau này mình cùng hắn và La gia vẫn nên chung sống thật tốt, ngàn vạn lần không nên chống lại hắn. Nếu không cho dù diệt trừ hắn, chỉ sợ thực lực của mình cũng sẽ tổn thất không nhỏ.
- Chúc mừng chúc mừng.
Tát Bác Ni đi ra khỏi linh đường đối mặt với Càn Kình cười:
- Ngày nào đó nếu tiên sinh Càn Kình muốn đi tới Khải gia đòi nợ, ta làm người làm chứng, nhất định sẽ trình diện.
Càn Kình gật đầu. Dù thế nào món nợ này cũng phải thu lại. Chuyện phát triển đến tình trạng ngày hôm nay, nếu như lại từ bỏ món nợ, hi vọng hai bên có thể chung sống hòa bình, chính là đầu óc bị hỏng. Thứ huyết cừu này một khi đã kết, rất khó có thể thực sự hóa giải được. Bình thường một bên hoàn toàn biến mất mới có thể thực sự tính là xong xuôi.
Giữa người và người là như thế này. Giữa thế lực cùng thế lực cũng giống như vậy. Nếu không vì sao trong cuộc chiến tranh giữa Ma tộc và nhân loại lại chưa bao giờ dừng.
Tát Bác Ni đi, người của Khải gia đưa người chết rất nhanh rời khỏi đó.
Lôi Địch nhìn Càn Kình vô cùng máu lạnh, khe khẽ thở dài. Mình trước kia sao không phải như vậy? Sau đó chịu thiệt nhiều, dần dần không còn kích động như vậy nữa. Sau này nên gánh vách giúp hắn một chút áp lực. Chờ thời gian lâu, hắn trưởng thành thêm một chút, làm việc hẳn sẽ không như vậy nữa.
- Càn Kình, lần này ngươi giết Khải Kỳ, coi như chặt đứt hy vọng phát triển lớn mạnh sau này của Khải gia. Phần lớn chiến lực của bọn họ lần này bị ngươi đánh một trận giết hết. Tiếp theo, sợ là ngươi có thể sẽ gặp phải sát thủ do bọn họ dùng tiền thuê tới. Khải Kỳ chết, bọn họ sẽ liều mạng với ngươi.
Vẻ mặt Lôi Địch lo lắng nói:
- Kim Trạch Thiên Lục biết chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Còn có nghiệp đoàn ma pháp phía sau Cách Lâm Bàn...
Càn Kình liếc nhìn quan tài, hờ hững trả lời:
- Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Lưu lại mạng sống cho Khải Kỳ? Để hắn lại đi khổ luyện, trở về quyết đấu? Ta không giết Khải Kỳ, bọn họ sẽ bỏ qua cho La gia sao? Ta không giết Khải Lặc, La Lâm có thể sống lại sao?
Ánh mắt bình thản của Lôi Địch dần dần lóe sáng. Chẳng lẽ Càn Kình hành động như vậy không phải vì ấu trĩ kích động? Mà bởi vì mình quá chú ý tới sự trưởng thành, trái lại quên đi tâm huyết của một chiến sĩ?
- Tốt nhất vẫn nên tìm một thầy thuốc.
Cổ Nguyệt Gia Anh ôm Bích Lạc đang hôn mê cắt đứt cuộc thảo luận ai đúng ai sai của hai người.
- Ta đi.
La Thanh Thanh bước nhanh ra khỏi sân, không bao lâu dẫn về một nữ dược sư trung niên.
Càn Kình phát hiện trái tim La Thanh Thanh vẫn rất đơn thuần. Hỏa cầu công kích kia đánh vào người, sợ rằng phải cởi bỏ y phục mới có thể quan sát trị liệu.
Nếu như tìm một thầy thuốc nam trở về, sợ rằng y phục còn chưa cởi ra, Hoàng Tuyền lại đột nhiên mở mắt, sau đó phần thưởng dành cho người thấy thuốc kia chính là hỏa cầu liên tiếp thiêu đốt, cho tới khi đối phương hoàn toàn thành tro bụi mới có thể ngừng tay.
- Vết thương không nặng.
Nữ thầy thuốc cầm một toa thuốc đưa cho La Thanh Thanh đang chờ ở bên ngoài:
- Lấy những loại thuốc này, nấu một chút uống là được rồi.
- Ta xem một chút.
Lôi Địch lấy đơn thuốc từ trong tay La Thanh Thanh, thuận lợi xem qua chữ viết trong đơn thuốc của nữ thầy thuốc kia. Trên đó chữ viết rất thoáng:
- Xem bệnh ta không làm được, nhưng căn cứ vào tình trạng nặng nhẹ của bệnh tình, nên kê thuốc gì mới trị liệu tốt nhất, về điểm này ta sợ rằng còn tốt hơn rất nhiều thầy thuốc.
Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ gật đầu. Chiến sĩ trải qua quá nhiều trận chiến đấu, thông thường đều biết một chút phương pháp tự cứu, đặc biệt là trên phương diện đơn thuốc, cũng có những điều thầy thuốc không biết tới.
- Được rồi...
Lôi Địch sửa lại đơn thuốc giao cho La Thanh Thanh. Nhưng hắn lại phát hiện Càn Kình cũng đưa tay tới, cầm đơn thuốc rút lại xem qua một chút, nói:
- Hóa ra là hỏa khí vào tim phổi, may là mức độ không quá lớn. Ta biết rồi.
Đơn thuốc được Lôi Địch sửa lại, bị Càn Kình trực tiếp cất vào trong y phục nói:
- Hiệu quả của phần thuốc này quá chậm, về phương diện bổ dưỡng cũng không tiện. Để ta tự mình làm là được rồi.
Nói xong, Càn Kình cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, kéo tay La Thanh Thanh đi về phía hậu viện hỏi:
- Trong nhà có phòng thuốc không?
- Có, ở bên cạnh...
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong. Lôi Địch và Cổ Nguyệt Gia Anh, còn có nữ thầy thuốc đều ngẩn người. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Càn Kình còn trẻ như vậy, chẳng lẽ còn biết pha chế thuốc hay sao? Không phải hắn muốn dùng chút kiến thức về thuốc của chiến sĩ học được từ trên lớp để chữa cho Bích Lạc chứ?
Phòng thuốc của La gia có kích thước nhất định. Bốn gian phòng lớn có ba gian chuyên chứa dược liệu. Còn có một gian trang thiết bị nấu thuốc tương đối đầy đủ.
Càn Kình tiến vào phòng thuốc lập tức bận rộn, không ngừng lấy từ trong các ngăn kéo ra một ít dược liệu, có khi lại lấy từ trong đấu giới ra các dược liệu đã tìm thấy ở trong sơn cốc Tứ Quý. Hắn ở trong thế giới vô tận, theo Á Đương Tư học về thuốc hai năm, dưới sự trợ giúp của nước thuốc ký ức, trong cột thuộc tính đã sớm thêm một danh hiệu dược sư cao cấp, cách đại dược sư như Á Đương Tư nói một khoảng không xa.
Chỉ cần nói tới điều phối thuốc, Càn Kình tự tin so với bất kỳ người nào đang ở trong linh đường, hắn đều làm tốt hơn.
La Thanh Thanh tò mò nhìn Càn Kình bận rộn, một hồi nghiền dược thảo thành bột, một hồi lại mài da động vật thành bụi, đồng thời thỉnh thoảng pha chế chút tỉ lệ rượu. Thực sự hoàn toàn khác hẳn với dược sư mình từng thấy trước kia.
- Người khác đều trực tiếp trộn hỗn hợp thuốc lại một chỗ, nấu là được rồi.
La Thanh Thanh càng nhìn càng không thể hiểu được về Càn Kình ca ca. Hắn còn muốn mài nhỏ tất cả các loại dược liệu sao? Hơn nữa, biết dùng đến ba mươi mấy loại dược liệu? Nữ thầy thuốc chỉ đưa ra bảy loại dược liệu.
- Được rồi!
Càn Kình bưng bát nước thuốc màu vàng nhạt, đưa tới trong tay La Thanh Thanh:
- Nàng đưa qua cho Bích Lạc uống trước. Ta lại điều chế thuốc tẩm bổ thân thể sau.
Ba người trong linh đường nhìn chén thuốc màu vàng nhạt trong tay La Thanh Thanh đều có chút hoài nghi. Thứ này uống vào thật sự sẽ có tác dụng sao?
- Không bằng...
Lôi Địch đề nghị:
- Hay dùng thuốc ta điều chế, như vậy sẽ tương đối an toàn hơn.
La Thanh Thanh nhìn bát thuốc trong tay, lại nhìn Lôi Địch một chút:
- Ca ca nói muốn ta hoàn toàn tin tưởng Càn Kình ca ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.