Chương trước
Chương sau
Chỉ có Càn Kình tươi cười bình tĩnh nhìn vẻ mặt khiếp sợ khủng hoảng của Cách Lâm Bàn.
Làm sao có thể như vậy được?
Tất cả mọi người bất luận đứng ở trên lập trường của mình, nhìn thấy Bích Lạc hôn mê lại thức tỉnh uy năng ma pháp lực cường đại, đều có gần như giống nhau không thể tin được.
Cách Lâm Bàn nhìn Hoàng Tuyền phóng ra ma pháp lực, khiếp sợ quên cả đau đớn trên vai, không thể khống chế được mình, toàn thân run rẩy. Ma pháp sư đối mặt với sự tức giận của đại ma pháp sư tức, theo bản năng cảm thấy khiếp sợ.
Ma pháp sư! Đại ma pháp sư! Giữa hai bên có một khoảng cách thật lớn. Bản chất của ma pháp lực và tinh thần lực khác nhau.
Khải Kỳ vốn tự cao tự đại, trong mắt không tránh khỏi ngưng trọng. Đại ma pháp sư! Bình thường phần lớn bọn họ ở trong tháp ma pháp tại nghiệp đoàn ma pháp khổ luyện. Không ngờ đại ma pháp sư cao cao tại thượng, không ngờ xuất hiện ở trận quyết đấu nho nhỏ này! Hơn nữa, tuổi của nàng... dường như còn chưa đầy hai mươi tuổi? Chuyện này...
- Không thể như thế được! Không thể như thế được! Tuyệt đối không có khả năng!
Hai chân Cách Lâm Bàn không nghe theo sự sai khiến của hắn, lại lui về phía sau, đầu giống như trống bỏi không ngừng lay động, trước sau không thể tin được vào tất cả những điều mình vừa tận mắt trông thấy.
Nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu không phải không có đại ma pháp sư. Sư phụ Cách Lâm Bàn chính là một đại ma pháp sư trong đó. Mặc dù trên trận quyết đấu xuất hiện đại ma pháp sư cũng không đáng sợ, nhưng tuổi tác của đại ma pháp sư này quả thật khiến hắn không cách nào tiếp nhận được.
Hai năm trước là học viên năm thứ hai của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, hôm nay cùng lắm chỉ là một ma pháp sư năm nhất của học viện cao cấp mà thôi, làm sao có thể là đại ma pháp sư? Trên đời này đúng là có thiên tài, nhưng chưa đầy hai mươi tuổi đã là đại ma pháp sư? Thiên tài ở trước mặt thành tích như vậy, cũng sẽ giống như kẻ ngu ngốc.
Lôi Địch lại vừa thưởng thức vừa kinh ngạc nhìn Càn Kình. Tiểu tử này không những bản than là có thực lực Hàng Ma cửu chiến hù chết mình, tìm được một ma pháp sư làm người đi cùng, không ngờ thoạt nhìn chưa đầy hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư? Cái này thật đúng là quái vật đi đôi với quái vật! Nếu để cho các ma pháp sư khác được các nghiệp đoàn ma pháp tôn sùng là thiên tài thấy được, có thể xấu hổ vì đã từng tự xưng là thiên tài gặp trở ngại liền tự sát hay không?
Khải Lặc nặng nề đặt mông ngồi xuống đất, hoàn toàn không cảm giác được sự đau đớn do mông va vào đá. Trong nháy mắt toàn bộ thế giới tinh thần của hắn tan vỡ. Ai có thể ngờ được Bích Lạc trước đây kém cỏi gần bị khai trừ, không ngờ sau hai năm không gặp biến thành đại ma pháp sư?
Khải Kỳ ngồi xổm xuống ở bên tai Khải Lặc nhỏ giọng nói:
- Bích Lạc này có bối cảnh gì không? Nếu như không có, sao không thử mời chào nàng? So với điều kiện La gia có thể đưa cho nàng, Khải gia chúng ta không có lý do gì không đưa ra thứ tốt hơn?
Khải Lặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cháu mình. Thật không hổ danh là chiến sĩ Huyết Mạch đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch. Ở trong thời khắc này vẫn có thể duy trì đầu óc tỉnh táo, từ trong nguy cấp tìm được cơ hội tốt hơn.
Không sai!
Khải Lặc bỗng nhiên có lòng tin, Bích Lạc ở trong học viện cho tới bây giờ đều là học viên nghèo khó luôn bị khi dễ, không có bối cảnh gì. Người như thế đối mặt với lợi ích dày đầy mê hoặc, nhất định có thể quỳ gối trước lợi ích! Chỉ cần hiện tại Cách Lâm Bàn chịu thua, như vậy mình có thể dưới tình huống không tổn thất ma pháp sư, còn khiến một đại ma pháp sư gia nhập liên minh. Sau khi gia tộc biết tin tức này tất nhiên sẽ dành cho mình quyền hạn và thưởng lớn hơn! Phải biết rằng, toàn bộ Khải gia cũng chỉ có một đại ma pháp sư làm người bảo vệ.
- Ta... Ta nhận...
Cách Lâm Bàn khẩn trương, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhất thời biết tiếp tục như vậy nữa mình nhất định sẽ chết trận, vội vàng lắp bắp mở miệng:
- Ta nhận...
Giờ phút này, Hoàng Tuyền giơ lòng bàn tay dính đầy vết máu bị mặt đất chà lên, quay Cách Lâm Bàn thản nhiên nói:
- Đóng.
- Ta nhận...
Mọi người chỉ thấy Cách Lâm Bàn kinh sợ liên tục há hốc mồm, nhưng không phát ra một chút âm thanh nào!
Phong âm thuật!
Có thể đóng kín dây thanh quản của người ta, làm đối phương không cách nào phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đây vốn là một loại ma pháp lúc đối chiến đại ma pháp sư thỉnh thoảng dùng đến. Đóng dây thanh quản của đối phương, làm cho đối phương không cách nào đọc được âm tiết ma pháp cường đại, sắp xếp nguyên tố ma pháp.
Chỉ có điều đại ma pháp sư thông thường đều có ma pháp lực hộ thân, muốn để phong âm thuật đi qua ma pháp lực căn bản không làm được, trừ phi là một loại ma pháp vô bổ dùng để đánh lén mới có cơ hội.
Cách Lâm Bàn chỉ có tinh thần lực chất lượng kém hơn rất nhiều so với ma pháp lực. Trước mặt biển ma pháp lực của Hoàng Tuyền, giống như thiếu nữ yếu đuối không có mặc quần áo đối mặt với tên côn đồ. Phong âm thuật xuyên qua tinh thần lực phát huy hiệu lực ma pháp, thật sự lại chuyện vô cùng đơn giản.
Cách Lâm Bàn liên tục há mồm lại không phát ra âm thanh nào. Hai cánh tay vội vàng vung loạn, da mặt đỏ lên, trong hai con mắt lộ vẻ sợ hãi. Lúc đối mặt với cái chết, hắn không thể khống chế được, nỗi sợ hãi lan khắp toàn thân. Chẳng biết từ lúc nào hạ thể chảy ra một chất lỏng màu vàng bốc mùi.
Sắc mặt Tát Bác Ni xám như tro nhìn chằm chằm vào tình huống trong sân, trong lòng ngầm thở dài, Cách Lâm Bàn... xong rồi!
- Bích Lạc! Ngươi không thể giết hắn.
Khải Lặc ngồi dưới đất cũng vung hai tay cao giọng kêu lên:
- Hắn là ma pháp sư của nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu. Sư phụ của hắn là Đới Lạc Kim trong tháp ma pháp thủy tinh tại tỉnh Vĩnh Lưu! Ngươi giết hắn, ngươi sẽ chọc vào phiền toái lớn! Hiện tại lập tức mở dây thanh quản của hắn, cho hắn cơ hội chịu thua. Nếu không sau này ngươi...
Càn Kình cười lạnh một tiếng. Người chưa từng tiếp xúc qua với nữ nhân Hoàng Tuyền, vĩnh viễn không cách nào biết được tính cách của nàng. Ngươi lấy sư phụ Cách Lâm Bàn ra uy hiếp nàng? Nếu như Cách Lâm Bàn còn có thể sống được, ta nguyện ý lập tức cắt đầu xuống cho ngươi làm cầu đá.
Hoàng Tuyền tiếp tục giơ bàn tay cũng không chịu đặt xuống, đôi môi lại khẽ mở, dứt khoát phun ra hai chữ:
- Đóng băng.
Ca ca ca ca ca...
Hơi nước ở bên cạnh Cách Lâm Bàn nhanh chóng ngưng kết thành băng, khiến bộ dạng hắn khoa tay múa chân, sử dụng băng trong suốt đông cứng hắn lại.
Trong lòng Khải Lặc cuối cùng thở ra mộ tơi. Thuật đóng băng này không nhất thiết có thể thực sự đông chết Cách Lâm Bàn. Xem ra Bích Lạc vẫn biết nông sâu...
- Địa gai.
Hai chữ địa gai đơn giản lại lạnh như băng, đánh nát suy đoán âm thầm của Khải Lặc. Gần như tất cả mọi người đang xem chiến ở đây đều cảm thấy chấn động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.