Chương trước
Chương sau
Tát Bác Ni cười lấy từ trong tay áo bào rộng của thành chủ ra bốn quyển trục ma pháp, thân thiết đưa về phía Bích Lạc.
- Là học viên ma pháp...
Bích Lạc rụt rè đáp, vội vàng khom lưng cung kính cúi đầu cảm ơn, hai tay tiếp nhận quyển trục ma pháp không hề từ chối. Đối với trận quyết đấu tiếp theo, bây giờ nàng không hề nắm chắc. Trong tay nàng chỉ có hai quyển trục ma pháp do La Thanh Thanh đưa. Một là ma pháp phòng ngự nhị cấp, Băng Thuẫn Trạm Lam. Cái còn lại là công kích sử dụng ma pháp nhị cấp: Băng trùy Trạm Lam.
- Học viên ma pháp? Ha hả, một ngày nào đó sẽ trở thành ma pháp sư, và đại ma pháp sư.
Tát Bác Ni tùy tiện khen ngợi một câu, lại lén liếc mắt nhìn Lôi Địch, hi vọng lần này tặng quà như vậy có thể khiến bên Càn Kình thua không quá khó coi, như vậy cũng tiện trấn an người bảo vệ thành thị một chút. Nếu không một học viên ma pháp nho nhỏ có tư cách gì nói chuyện với thành chủ.
Bích Lạc thận trọng mở quyển trục ma pháp nhìn một chút. Tất cả bốn quyển trục này đều là phòng ngự sử dụng ma pháp tam cấp, bảo hộ Trạm Lam có năng lực phòng ngự tốt hơn một chút so với băng thuẫn Trạm Lam.
- Thật may mắn...
Bích Lạc cảm thấy yên lòng. Tinh thần lực học viên ma pháp của mình là cấp năm, vẫn có khả năng kích phát mở ra bón quyển trục ma pháp này. Chỉ có điều trong tay chỉ có lực công kích một quyển trục ma pháp, làm thế nào mới có thể giúp Càn Kình chiến thắng được?
Bích Lạc có chút hối hận, sớm biết rằng sẽ gặp phải chuyện như vậy, thật sự nên ở trong sơn cốc Tứ Quý, không lấy một góc ma hạch mài thành bụi phấn để vẽ quyển trục ma pháp, dựa vào da thú mới, chỉ phải nghiêm túc cẩn thận vẻ, khoảng chừng bảy ngày cũng có thể vẽ ra một quyển trục ma pháp Tam Hỏa Cầu mới đúng.
Cũng chỉ có thời gian một buổi tối để chuẩn bị, cho dù mài nát một góc ma hạch thành bụi phấn, cũng không có thời gian để hoàn thành quyển trục ma pháp cần rất nhiều tinh thần lực rót vào như vậy.
Lại có tiếng bánh xe lăn ở trên đường, lần này âm thanh có chút lộn xộn. Có thể nghe được cũng không chỉ có một chiếc xe ngựa tới đây. Tiếng bánh xe lăn qua mặt đất phát ra âm thanh giống như cất dấu sự sát phạt, đang vang lên chiến khúc sớm cho trận quyết đấu tiếp theo.
Liên tiếp có tiếng bước chân vang lên, đi đến gần cửa viện.
Tát Bác Ni theo thói quen muốn đứng dậy, lại phát hiện bên cạnh bất luận là Lôi Địch có địa vị thân phận không kém mình là mấy, hay Càn Kình thân phận xa không bằng mình đều không có ý đứng dậy, trong lúc nhất thời hắn cũng lúng túng ngồi xuống, lẳng lặng đợi người của Khải gia đi vào sân.
Khải Lặc theo thói quen đi phía trước, trong lòng có chút kỳ quái vì sao tối hôm qua Cách Lan xong chuyện còn chưa trở về. Không biết có phải không giết chết Càn Kình, cảm giác không còn mặt mũi nhìn mình, không cách nào ăn nói về trận quyết đấu hôm nay?
Trong sân linh đường tràn ngập mùi máu tanh, Khải Lặc ngửi thấy, theo bản năng ngẩng đầu lên. Thân thể hắn giống như bị người đánh trúng ma pháp hóa đá, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nhìn cộc gỗ cách đó không xa, nhìn Cách Lan đã biến thành thi thể.
Chết rồi?
Phản ứng đầu tiên của Khải Lặc là làm sao có thể? Phản ứng thứ hai là đưa ánh mắt nhìn về phía Lôi Địch. Lẽ nào tối hôm qua hắn không rời khỏi đây? Cách Lan đụng phải hắn? Cho dù là người bảo vệ thành thị, hình như cũng không có quyền tùy tiện giết người?
Khải Kỳ thấy Khải Lặc vừa đi vào trong viện, thân thể liền không nhúc nhích, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Thân thể lách lên phía trước, đi vào sân. Hắn nhìn thấy Cổ Nguyệt Gia Anh trong linh đường, mắt nhất thời sáng ngời. Trên mặt hắn nặn ra nụ cười của một thân sĩ, từ phía xa thoáng nghiêng người chào Cổ Nguyệt Gia Anh. Hắn chỉ dùng dư quang nhìn lướt qua La Thanh Thanh cũng có dáng vẻ kinh diễm.
Lúc này hắn mới phát hiện, cọc gỗ trong sân đang treo ngược một người trông có vẻ quen mắt. Chiến sĩ Hàng Ma Cách Lan!
Chết rồi?
Trong ánh mắt Khải Kỳ tản ra một tia kiêng kỵ.
Thủ pháp thật lưu loát! Cách Lan không phải chỉ bị một đao đơn giản giết chết chứ? Từ tình trạng chết để xem, rất có khả năng hắn thậm chí không kịp phản ứng, đã bị giết chết. Chẳng lẽ là... tối ngày hôm qua vừa vặn gặp phải người bảo vệ thành thị Lôi Địch? Vận khí của Cách Lan cũng quá kém.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tất cả đều đứng bất động như vậy?
Cách Lâm Bàn từ phía khác của Khải Lặc đi vào sân, pháp trượng trong tay buông lỏng thiếu chút nữa rơi xuống đất. Hắn chạy vội tới bên cạnh thi thể Cách Lan, trong mắt lộ vẻ không thể tin, tâm tình bi thương, khóe mắt nhăn nheo gần như muốn văng tròng con mắt ra ngoài, lộ ra hung quang nhìn về phía mọi người ở đây quát:
- Là ai! Là ai giết đệ đệ ta! Đứng ra!
Khải Kỳ, Khải Kỳ chú ý nhìn Lôi Địch. Tát Bác Ni cũng đưa mắt nhìn về phía Lôi Địch. Vết chém đẹp như vậy không thể do người vừa trở thành chiến sĩ Hàng Ma làm được. Bởi vậy bọn họ có lý do loại Càn Kình ra. Chỉ sợ cho dù bản thân là người bảo vệ thành thị ra tay giết chết Cách Lan, trên phương diện đạo lý cũng không để đứng vững được.
Loại chuyện này, trước đây đã từng phát sinh qua, tương lai cũng sẽ còn tiếp tục phát sinh. Tát Bác Ni sẽ không cảm thấy kỳ quái chuyện Càn Kình đứng ra làm thế thân.
- Người bảo vệ thành thị...
Cách Lâm Bàn trợn tròn đôi mắt, mỗi chữ mỗi câu nói ra, đều hung hăng nhìn chằm chằm vào Lôi Địch. Người sắp có thể trở thành đại ma pháp sư, phía sau có nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu chống đỡ, mặc dù có đối mặt với người bảo vệ thành thị, trong trường hợp phẫn nộ mất đi người thân, sao có thể e ngại. Hắn quát:
- Ngươi giết đệ đệ ta. Thành chủ đại nhân! Lẽ nào pháp luật hoàng triều Chân Sách chỉ để trưng bày? Người bảo vệ thành thị có thể tùy tiện giết người sao? Lôi Địch ta phải quyết đấu với ngươi!
Lôi Địch không hề nhìn Cách Lâm Bàn:
- Ngươi muốn chết, ta có thể giúp một tay. Nhưng nếu như ngươi muốn tìm người giết đệ đệ ngươi, ta phải nói cho ngươi biết, ngươi tìm nhầm người. Hắn... mới là người chém chết Cách Lan.
Càn Kình dựa lưng vào quan tài, rất tùy ý gật đầu, giọng điệu bình thản nói:
- Đêm qua, hắn cầm theo đại kiếm tới giết ta, bị ta giết. Tùy ngươi kiểm tra pháp luật hoàng triều Chân Sách, cho dù là hắn sống lại một trăm lần, ta giết hắn một trăm lẻ một lần cũng không tính là phạm pháp.
- Ngươi... Ngươi...
Bàn tay phải của Cách Lâm Bàn xiết chặt viên hồng ngọc trên pháp trượng thoáng run rẩy. Tay trái đột nhiên vung mạnh lên. Trong tay hắn xuất hiện một quyển trục ma pháp, phát ra quang mang. Ba hỏa cầu lớn bằng nắm tay nhanh chóng bay ra tạo ra những tiếng xé gió, bắn thẳng về phía thân thể Càn Kình.
Trong tay Bích Lạc đang cầm quyển trục ma pháp do Tát Bác Ni đưa. Tinh thần lực của nàng nhất thời mở ra hai quyển trục ma pháp. Hào quang màu xanh nhạt ở trên quyển trục lóe lên rồi biến mất. Hai băng thuẫn với đường kính một thước dày chưa đầy nửa tấc chồng lên nhau, xuất hiện ở trước người Càn Kình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.