Chương trước
Chương sau
Hiện tại, đột nhiên có một bí pháp một trăm lẻ tám đấu khiếu chu thiên nhảy ra, cho dù ai đều sẽ ngây người.
- Một trăm lẻ tám.
- Thật sự là một trăm lẻ tám sao?
Giọng nói Lôi Địch có chút run rẩy hỏi:
- Bí pháp tất cả hoạt khiếu chu thiên?
Càn Kình gật đầu.
Bí pháp một trăm lẻ tám đấu khiếu chu thiên!
Lôi Địch giống như bị sét lớn đánh trúng đầu. Trên đời có thể tập luyện bí pháp một trăm lẻ tám đấu khiếu chu thiên, thật sự quá ít! Ít tới mức thậm chí gần như chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Lôi Địch chậm rãi đưa bàn tay đặt lên vai Càn Kình, nhắm mắt lại, tất cả tinh thần đều tập trung vào trên bàn tay nói:
- Ta sợ ngươi bị người ta lừa. Bây giờ ngươi điều động đấu khí của ngươi...
Ầm!
Lôi Địch áp lòng bàn tay vào vai Càn Kình, hình như đột nhiên xảy ra vụ nổ mạnh. Một lực lượng trùng kích khiến bàn tay đang đặt trên vai hắn bắn ra.
- Ngươi...?
Lôi Địch nhìn Càn Kình giống như nhìn thấy ma:
- Ngươi, ngươi không phải Hàng Ma nhất chiến.
Càn Kình hoảng sợ trước phản ứng của Lôi Địch. Trước đây hắn ở trong sơn cốc Tứ Quý nghe mỗi ngày sư phụ nói tốc độ tiến triển của mình quá mức biến thái, còn tưởng rằng sư phụ cổ vũ mình. Hiện tại xem ra thật sự là như vậy.
- Ta quả thực không phải là Hàng Ma nhất chiến.
Càn Kình thở dài, âm thầm suy đoán, nếu như nói cho đối phương biết mình là Hàng Ma cửu chiến hơn nữa còn đang tăng lên với tốc độ rất nhanh tiến tới Hàng Ma cửu chiến đỉnh phong, không biết Lôi Địch sẽ có biểu tình thế nào nữa.
- Hàng ma... Tam Chiến?
Lôi Địch có phần không dám xác định. Vừa rồi một trăm lẻ tám đấu khiếu đồng thời bạo phát, giống như là Hàng Ma tam chiến đỉnh phong, hoặc đã tiến vào trình độ Hàng Ma tứ chiến. Hơn nữa Càn Kình còn chưa tới mười chín tuổi, tiến tới Hàng Ma tam chiến đã là tiến triển rất kinh người. Tứ Chiến...
Càn Kình nhìn vẻ mặt thận trọng của Lôi Địch, cảm giác nếu như mình nói ra Hàng Ma cửu chiến, thật sự có thể sẽ dọa đối phương. Nhưng đối mặt với một trưởng bối đối xử với mình thật lòng như vậy, nếu nói dối hình như cũng không phải chuyện gì tốt.
- Ai... Tính ra!
Càn Kình nặng nề thở dài nhìn Lôi Địch:
- Nếu như là người khác hỏi ta, ta thừa nhận là Hàng Ma tam chiến đỉnh phong. Đối với ngài, ta thật sự không muốn lừa dối ngài...
- Lẽ nào... Thật sự là Hàng Ma... Tứ Chiến?
Lôi Địch có chút không dám xác định hỏi Càn Kình. Hàng Ma tứ chiến thực sự hù được người!
Càn Kình lộ ra biểu tình khổ sở lắc đầu. Lôi Địch cảm giác trời đất hình như muốn xoay tròn. Hắn đánh bạo đưa ra suy đoán:
- Chung quy... ngươi cũng không thể đạt được trình độ Hàng Ma ngũ chiến chứ?
Càn Kình vẫn khẽ lắc đầu không nói gì. Lôi Địch gặp qua nhiều chiến sĩ Hàng Ma còn cường đại hơn so với Hàng Ma ngũ chiến. Mấy chữ Hàng Ma ngũ chiến đối với hắn cũng không là gì. Nhưng khi mấy chữ này rơi vào trên người Càn Kình, khiến người ta có cảm giác hít thở không thông. Hắn là chiến sĩ còn chưa tới mười chín tuổi!
- Hàng Ma... Lục?
Khóe mắt Lôi Địch đã bắt đầu co giật, giọng điệu đoán càng lúc càng không dám xác định:
- Lục Chiến?
Càn Kình nhắm mắt hít sâu một hơi, hai cánh tay đột nhiên mở ra hai bên. Đấu khí tại một trăm lẻ tám đấu khiếu trong cơ thể xông thẳng tới tốc độ siêu cấp ba ngàn năm trăm vòng. Trong linh đường yên tĩnh, Lôi Địch dựa vào thính giác vượt quá người thường của mình, nghe được những tiếng động do đấu khí xoay tròn rất nhanh trong đấu khiếu dưới lớp da của Càn Kình!
Đấu khí dâng trào ra vào cơ thể. Thân thể Càn Kình hơi chấn động một chút. Thực lực Hàng Ma cửu chiến kết hợp với Phong Vân Kim Thân toàn lực mở ra. Hai nữ tử đứng ở bên cạnh hắn, trong tình huống còn chưa phóng sát khí ra ngoài, bị khí thế cường hãn ép liên tiếp lui về phía sau.
- Hàng... Hàng Ma... Cửu? Hàng Ma cửu chiến!
Lôi Địch cả kinh thiếu chút nữa kêu to. Gặp ma rồi! Đây còn có thiên lý hay không? Năm đó mình mười chín tuổi đạt tới Hàng Ma nhị chiến đỉnh phong, được sư phụ tán thưởng khích lệ là thiên tài trong thiên tài! Vậy Càn Kình trước mắt này nên tính là gì? Thiên tài trong quái vật? Hay là quái vật trong thiên tài?
Nếu như hắn là chiến sĩ Huyết Mạch, hiện tại đã tiến vào trạng thái huyết mạch biến thân...
Điều này... điều này cũng quá khoa trương! Quá kinh người! Cho dù là chiến sĩ Huyết Mạch tiến vào trạng thái huyết mạch thức tỉnh biến thân chiến đấu, cũng chỉ có thể kinh người như vậy!
Hàng Ma cửu chiến! Hàng Ma cửu chiến!
Lôi Địch rất muốn hỏi Càn Kình một chút, tiểu tử ngươi có phải vẫn là người hay không? Ta không phải chưa từng gặp qua chiến sĩ Hàng Ma cửu chiến, nhưng vấn đề thực lực Hàng Ma cửu chiến của ngươi lại rơi vào trên người một chiến sĩ còn chưa mười chín tuổi...
Lôi Địch rất hoài nghi, tối hôm nay mình có thể ngủ hay không?
Sau khi chấn động qua đi, trong lòng Lôi Địch mừng như điên. Một chiến sĩ mười chín tuổi đã đạt tới Hàng Ma cửu chiến! Hơn nữa còn có một tay thợ rèn thực lực rèn tạo sư, còn có thêm một thuật mài đao mà ngay cả rèn tạo sư cũng không bằng!
Nhân tài như vậy... Không!
Lôi Địch dùng sức lắc đầu.
Hẳn là thiên tài như vậy, nếu như gia nhập nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu...
Lôi Địch có chút không dám nghĩ tới. Dựa theo tình trạng phát triển nhanh chóng của Càn Kình, vậy tương lai hắn sẽ phát triển đến một bước kia?
Chiến sĩ Phục Ma? Chiến sĩ Tru Ma? Chiến sĩ Diệt Ma?
Năm nay hắn còn chưa tới mười chín tuổi! Có thể, hắn có cơ hội trước ba mươi lăm tuổi, trùng kích Chiến Thánh? Đó là trình độ chỉ có chiến sĩ Huyết Mạch mới có thể...
Hơi thở của Lôi Địch trở nên gấp gáp. Nếu như Càn Kình phát triển thuận lợi, tương lai thực sự có chút dọa người! Chí ít địa vị trong nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu, sau đó ở nghiệp đoàn chiến sĩ hoàng triều Chân Sách, rất có thể còn tiến lên nữa!
Cho dù chỉ với thuật rèn đúc của Càn Kình, tổng nghiệp đoàn chiến sĩ hoàng triều Chân Sách cũng không dám xem thường hắn, không dám không để ý tới nghiệp đoàn chiến sĩ tỉnh Vĩnh Lưu.
- Đi, ngươi nhanh thu hồi đấu khí của ngươi.
Lôi Địch khoát tay áo, lại nói tiếp:
- Sau này, dưới tình huống không cần thiết, ngươi cố gắng không nên thể hiện con bài tẩy của mình ra trước bất kỳ người nào. Cho dù là thực lực Hàng Ma cửu chiến, gia tộc chiến sĩ Huyết Mạch biết có người thực lực như vậy cũng sẽ ghen tỵ. Ngươi còn trẻ, có thể không biết. Trên đời này đáng sợ nhất không phải là lực lượng chiến sĩ, cũng không phải là đại ma pháp sư này có ma pháp mạnh mẽ, mà là nhân tâm...
Ánh mắt Lôi Địch lóe sáng, trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm. Giọng điệu cũng có chút sa sút tinh thần:
- Nhân tâm... Mới là thứ đáng sợ nhất trên đời này... Đố kị, tham lam... Có thể hủy diệt rất nhiều điều tốt đẹp. Đương nhiên, cũng có thể hủy diệt một người, thậm chí cuộc sống lý tưởng cùng với gia đình của một đám người...
Càn Kình yên lặng lắng nghe. Bất kỳ một chiến sĩ cường đại nào gần như không thể có cuộc sống đơn điệu, phía sau tất nhiên sẽ cất dấu rất nhiều chuyện khiến người ta kinh tâm. Lôi Địch hiển nhiên đang đắm chìm trong hồi ức.
- Nhớ kỹ, cố gắng đừng cho người khác biết ngươi có thực lực. Đặc biệt là kẻ địch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.