Chương trước
Chương sau
Linh đường yên tĩnh, chết lặng!
Phương pháp gọi La Lâm rời giường mỗi sáng, thử trăm lần đều được trả trăm, nhưng ngày hôm nay lại không có hiệu quả, La Lâm vẫn yên tĩnh như đang ngủ say, chỉ có điều so với ngày thường đã thiếu đi tiếng ngáy.
Khải Tát Tư nhìn Chu Lễ Tư chép miệng, lông mày nhướn lên liếc mắt về phía Càn Kình.
Chu Lễ Tư thấy Càn Kình không nhìn mình, kích động ban đầu càng bùng lê. Hai cơn giận dữ chồng lên nhau. Dũng khí đột nhiên tăng lên. Mắt nàng đột nhiên trở nên sắc bén, ôm hài tử bước tới một bước, lông mày dựng thẳng:
- Càn Kình, ở đây còn chưa tới phiên ngươi...
Càn Kình đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào Chu Lễ Tư.
Phù phù...
Chu Lễ Tư đặt mông ngồi trở lại chiế ghế sau lưng nàng, tim đập loạn thân thể không ngừng run rẩy, há hốc miệng một câu nói không nên lời, sợ hãi nhìn Càn Kình, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Chu Lễ Tư chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mắt hung bạo như vậy, giống như trong đêm đen đối mặt với trăm nghìn tên Ma tộc đang cầm chiến đao vung lên, toàn thân nhiễm bốc lên mùi máu tươi gay mũi.
Đáng sợ!
Chu Lễ Tư không khống chế được thân thể run lên cầm cập. Trong nháy mắt khi đối diện, nàng có thể bảo đảm, chỉ cần mình nói thêm một chữ, Càn Kình sẽ ra tay vặn gãy cổ nàng, xem nàng như phế vật ném ra khỏi cái nhà này.
Càn Kình tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve linh cữu chậm rãi di chuyển. Hung quang trong ánh mắt khi nhìn sang người La Lâm, đã khôi phục sự đau thương nhàn nhạt.
Linh cữu cũng không tính là quá lớn. Càn Kình đi quanh linh cữu được nửa vòng, trên đường phía trước xuất hiện chướng ngại vật. Khải Tát Tư căm phẫn trừng mắt nhìn Càn Kình.
Nam nhân này khiến hắn vừa hận, vừa giận suốt hai năm qua. Có lúc buổi tối gặp ác mộng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Chân hắn vẫn như lúc trước, đạp lên trên linh cữu của La Lâm. Tất cả lực chú ý đều bị Càn Kình thu hút, thậm chí đã quên chân của mình đặt ở vị trí nào.
Hai năm! Mỗi lần gặp ác mộng đều là về người này!
Khải Tát Tư nhìn chằm chằm vào Càn Kình, khóe môi không tự chủ được cong lên, cười khẽ. Ngày hôm nay cuối cùng hắn có thể kết thúc cơn ác mộng trong suốt hai năm qua! Vốn không có lý do nào thu thập hắn, không nghĩ tới hắn lại tự nhiên tới cửa.
- Hai năm trước ta có thể sợ ngươi. Nhưng hiện tại? Hừ...
Nụ cười trên khóe môi Khải Tát Tư thoáng biến thành nhe răng, cằm hơi nâng lên nhìn Càn Kình. Hắn âm thầm may mắn lần này mình đã cầu xin gia tộc cho mình nhận phần việc này. Lần này không chỉ có thể đoạt được tất cả gia sản của La gia, lập được đại công vì gia tộc mở rộng thế lực của mình ở thành Áo Khắc Lan, đồng thời còn có thể mượn lực lượng của gia tộc, giáo huấn cho đối thủ đã ghi hận hai năm này.
Khải Tát Tư cười, khóe mắt liếc mắt nhìn chiến sĩ ngồi uống trà cách đó không xa. Lần này gia tộc không chỉ phái ra tên chiến sĩ thập cấp này, thậm chí còn phái hai chiến sĩ Hàng Ma và một ma pháp sư vào thành! Đừng nói một Càn Kình đã biến mất hai năm, cho dù hắn vẫn luôn ở trong hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan tiến hành tu luyện, ở trước mặt thế lực Khải gia lớn mạnh như vậy, chẳng qua cũng chỉ nhỏ như một con kiến mà thôi.
Khải Tát Tư giơ tay lên xoa cái mũi chim ưng của mình. Trên nét mặt dữ tợn hiện lên vẻ kiêu ngạo không nói nên lời:
- Càn Kình, ngươi cho rằng nơi này vẫn là học viện hai năm trước sao? Ngươi còn nhớ rõ trước đây ngươi đối với ta thế nào sao? Lần này Khải gia chúng ta dẫn đến hai chiến sĩ Hàng Ma, còn có vị chiến sĩ thập cấp này...
Chiến sĩ ngồi ở trên ghế uống trà hơi ngửa đầu, giữa hai lông mày lộ vẻ khinh miệt cao ngạo, gần như bố thí nhìn lướt qua Càn Kình, sau đó lại chú ý tới chén trà trong tay hắn.
Trong lòng bốn gã chiến sĩ đang cảnh giác, khẩn trương, trong nháy mắt buông lỏng xuống, nghĩ thầm mình thực sự quá nhát gan. Cậu ấm Khải Tát Tư nói rất đúng! Lần này Khải gia liền một lúc phái ra hai chiến sĩ Hàng Ma, trong đó còn có một ma pháp sư cùng với vị chiến sĩ thập cấp này, chỉ cần dưới điều kiện thủ pháp, cho dù là thành chủ và người bảo vệ thành thị cũng không có biện pháp nói được gì, huống gì là một học viên chiến sĩ nho nhỏ?
Trên khuôn mặt tươi cười của Khải Tát Tư lại hiện lên vẻ đắc ý. Ngoại trừ những người ở đây ra, Khải gia thậm chí mời được một chiến sĩ huyết mạch hỗ trợ! Chỉ là loại chuyện này, không cần nói cho đám thuộc hạ cấp thấp...
- Chuyện nơi đây vốn có không liên quan gì tới ngươi.
Khải Tát Tư nghĩ đến gia tộc, dũng khí trong lòng liên tục bành trướng. Hắn giơ ngón tay lên chỉ về phía mũi Càn Kình:
- Ngươi đã tới...
Mắt Càn Kình liếc nhìn cái chân đạp ở trên linh cữu của La Lâm, hai mắt đang nhàn nhạt đau thương, lông mày chợt nhíu lại, nhưng không hề có ý muốn dừng chân. Bốn gã chiến sĩ bỗng nhiên cảm giác được có điểm không đúng. Dưới chân bọn họ vừa muốn phát lực, chân Càn Kình bỗng nhiên giơ lên thật cao, sau đó nặng nề đạp xuống, giống như một cái rìu chiến, hung hăng chém vào đầu gối của cái chân Khải Tát Tư đang đạp trên linh cữu.
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vun chợt vang lên, trong linh đường yên tĩnh, nghe chói tai đến lạ thường.
Chân Càn Kình ngay cả cọc gỗ to nửa thước còn có thể dễ dàng đá gãy, đầu gối của Khải Tát Tư làm sao có thể chịu nổi?
Tiếng xương cốt vỡ nát giống như vang lên ngay bên tai, thân thể Khải Tát Tư mềm nhũn hai tay ôm cái chân gẫy đã xoay ngược lại hoàn toàn theo hướng ngược hẳn với chân trái. Hắn liên lục lăn lộn trên mặt đất liên tục lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng kêu gào những tiếng thảm thiết, thê lương giống như lợn bị chọc tiết.
Sắc mặt Càn Kình giống như lúc đầu bình tĩnh, lạnh như băng! Nhìn Khải Tát Tư lăn lọn trên mặt đất, hắn hoàn toàn không biến sắc. Có lẽ đang ở trong linh đường, giọng nói của hắn càng trở nên cà âm trầm khủng khiếp hơn:
- Chỗ ngủ của La Lâm, chân bẩn của ngươi cũng có thể chạm vào sao?
Bốn gã chiến sĩ đều ngây dại. Người này xuất thủ chẳng những quá đột đột, quan trọng hơn là quá tàn nhẫn, bình tĩnh! Không nói một tiếng nào đã trực tiếp xuất thủ, đánh nát hoàn toàn xương bánh chè của người ta, bộ dạng còn hoàn toàn không quan tâm. Tình cảnh như vậy đã có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Bốn gã chiến sĩ ngây người không thể tin được chuyện mình nhìn thấy trước mắt. Bọn họ nhìn nhau, thấy được người kia cũng không thể tin được. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự điên rồi sao? Vừa rồi hắn không nghe thấy cậu ấm Khải Tát Tư nói cái gì sao? Lần này vì Khải gia muốn tiến vào thành Áo Khắc Lan, đã bỏ ra tiền vốn lớn! Một chiến sĩ thập cấp, hai chiến sĩ Hàng Ma! Chiến sĩ Hàng Ma! Đối mặt với thế lực như vậy, thậm chí cũng không nói một câu, trực tiếp nhấc chân liền hoàn toàn đánh nát đầu gối người ra? Xương cốt tới tuổi này đã định hình, hiển nhiên cả đời này không có cách nào phục hồi như cũ...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.