Trên mặt Thủy Liên Doanh đang cười, chợt thoáng hiện lên hận ý khắc cốt ghi tâm:
- Tiêu Trường Lôi Minh!
- Đúng đúng.
Càn Kình gật đầu không ngừng hỏi:
- Lúc đầu chúng ta cùng nhau gặp tuyết lở. Theo đạo lý hắn hẳn phải bị chôn ở dưới tuyết lở hai năm. Cho dù tuyết có thể đóng băng thân thể hắn, chúng ta trở về trên đường này cũng có thể thấy thi thể của hắn chứ? Chí ít cũng nên có chút di vật mới đúng chứ?
Thủy Liên Doanh kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi tưởng lại tình cảnh lúc rời khỏi sơn cốc. Trên tuyết chỉ có thể lưu lại vết chân mà thôi. Cho dù có người ghé qua, quan sát mặt tuyết cũng có thể đơn giản phát hiện mới đúng. Nhưng...
Không có thi thể... Không có thi thể!
Tay chân Thủy Liên Doanh hơi run rẩy, hận ý trong người rất nhanh đã lan tràn. Nàng ngẩng đầu nhìn phía Càn Kình vóc người đã cao hơn bản thân mình rất nhiều:
- Ngươi là nói...
Càn Kình gãi đầu không xác định nói:
- Mặc dù không có cách nào xác nhận chuyện này, nhưng không loại trừ khả năng hắn vẫn còn sống sót sau trận tuyết lở đó.
- Tiêu Trường Lôi Minh còn sống...
Hai bàn tay Thủy Liên Doanh nắm thật chặt, xương ngón tay run lên vì thù hận: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Hắn thật sự còn sống sao?
- Có khả năng!
Càn Kình không quan tâm khẽ cười.
Đấu thạch trong khoáng mạch đấu thạch đều bị lấy sạch, cho dù hắn đi cũng không có tác dụng! Cho dù hắn thật sự sống, nói với người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226444/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.