- Ta còn có việc. Thức ăn ở đây không chắc có thể giúp chúng ta vượt qua những ngày sống trong sơn cốc Tứ Quý sau này.
Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao, dáng đi thận trọng, rất nhanh biến mất ở trong rừng cây nhỏ.
Một trận gió lạnh lùa vào rừng cây, khiến hai người càng thêm lạnh. Bích Lạc dùng hai tay ôm lấy thân thể mình, nhìn Thủy Liên Doanh có chút thất thần khẽ lên tiếng nói:
- Tỷ hiểu lầm Càn Kình rồi. Nếu như hắn muốn giết chết tỷ, trong lúc tuyết lở sẽ không để chính mình gặp phải nguy hiểm, cũng muốn cứu tỷ.
Trong đôi mắt xanh nhạt của Thủy Liên Doanh thoáng hiện một sự ngạc nhiên. Sau đó nàng chợt nhớ ra mình đã quên mất ngày hôm qua, khi tuyết lở giống như trời sập, nếu như Càn Kình chỉ cõng Bích Lạc trên lưng chạy đi, căn bản có thể không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng hắn lại liều mạng ôm cả mình ở trong lòng cùng chạy.
Thủy Liên Doanh trầm mặc cùng Bích Lạc ra khỏi rừng cây nhỏ. Nàng nhìn dáng người nhỏ nhắn của Bích Lạc đang đi phía trước nhỏ giọng hỏi:
- Muội thật sự không lo lắng hắn sẽ vì giữ bí mật về tin tức một khoáng mạch mà giết chết chúng ta sao? Đây chính là một khoáng mạch! Điều đó có giá trị tương đương với ma pháp sư các muội tìm được khoáng mạch ma tinh vậy.
- Sẽ không!
Bích Lạc xoay người quay đầu lại. Nàng bỏ chiếc mũ pháp sư thật lớn ra, mái tóc dài màu đen dịu dàng khẽ lắc lưa:
- Ta tin tưởng Càn Kình!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226399/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.