Sau đó, giọng nói của nàng mang theo vài phần cô đơn:
- Ta cũng không biết mình rốt cuộc là cái gì? Có lẽ là vong linh như ngươi vừa nói, cũng có thể là không phải. Chỉ là muội muội bởi vì quá nhớ ta, mới sinh ra... sinh ra...
- Nhân cách thứ hai?
Càn Kình nhớ tới cách nói trong một quyển y thuật, vội vàng thốt ra.
- Nhân cách thứ hai?
Khuôn mặt của Hoàng Tuyền dưới chiếc mũ pháp sư lộ vẻ trầm tư. Đôi môi lạnh khẽ cong lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo dường như muốn đóng băng tất cả, thậm chí còn lạnh hơi nhiệt độ của sơn cốc Tứ Quý bên ngoài:
- Một cách gọi rất chính xác. Đây là do ngươi nghĩ ra được sao?
Càn Kình khẽ cười nhún vai. Trong những người trẻ tuổi cùng thế hệ, cho dù là những người thanh niên có chí muốn làm quan văn trong hoàng triều Chân Sách hoặc muốn làm bác sĩ, hay các nghề nghiệp khác, sợ rằng cũng không thể đọc được nhiều như mình.
- Ta cần ngồi thiền.
Hoàng Tuyền bỏ lại một câu nói lạnh như băng, sau đó ngồi ở trong đống cỏ khô khống chế tinh thần lực cường đại của nàng, rất nhanh tiến vào giai đoạn ngồi thiền.
Càn Kình không nghĩ tới tính cách của Hoàng Tuyền và Bích Lạc lại khác nhau nhiều như vậy. Hắn lại kinh ngạc trước tinh thần lực vừa rồi, cho nên ngủ không được. Hắn dựa vào tường nhìn Hoàng Tuyền cảm thấy rất kỳ quái. Hắn suy đoán hồi lâu, xem rốt cuộc đây là chuyện gì, sau đó thẳng thắn mở miệng hỏi:
- Có hứng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226396/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.