Càn Kình yên lặng gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần không cam lòng.
- Ta biết con thích Hải Thanh Nhi, cũng biết Hải Thanh Nhi thích con.
Vẻ mặt Càn Thành cô đơn khẽ thở dài một cái:
- Nhưng con cũng biết trước đây gia tộc Hải Thanh Nhi đã đồng ý chuyện giữa nàng và con, bởi vì con có cơ hội thức tỉnh huyết mạch, con là một thành viên của của gia tộc chiến sĩ huyết mạch chung cực đời thứ ba. Hôm nay, con thức tỉnh huyết mạch thất bại, mặc dù Hải Thanh Nhi nguyện ý đến với con, gia tộc của nàng cũng sẽ không đồng ý. Đừng quên gia tộc của nàng cũng là gia tộc chiến sĩ huyết mạch...
- Con biết. Ba...
Càn Kình cảm giác một câu nói có thể tiêu hao hết tất cả khí lực của mình. Trong nháy mắt toàn thân giống như bị hút cạn.
- Đi, đi sớm một chút.
Càn Thành đứng dậy đẩy cửa phòng ra, hơi cúi người bước ra khỏi cửa phòng.
Càn Kình nhìn theo bóng lưng của cha, trong lòng lại dâng lên một sự chua xót. Đó không phải là phụ thân cố ý khom lưng, mà là gánh nặng cuộc sống đã đè nặng khiến lưng người còng xuống.
- Đến đây đi, đi.
Càn Thành chắp hai tay ở sau lưng, hơi cúi người đi ở phía trước. Từ phía sau nhìn lại, người này mới hơn bốn mươi tuổi vốn đang ở tuổi trung niên, lại giống như một lão già sáu mươi tuổi. Dáng đi có vài phần tập tễnh, hoàn toàn không có một chút tinh thần của chiến sĩ.
Toàn bộ thế giới ý thức đột nhiên sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-tra-phong-van/1226392/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.